• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Diệc Trạch vội vàng chạy theo, nhưng bởi vì khoảng cách của cậu với Lý Đức Hải quả thật có hơi xa nên dù đã cố gắng mãi mà vẫn không theo kịp. Mắt thấy Lý Đức Hải càng lúc càng cách xa sơn trang, dần dần rời khỏi con đường tản bộ đầy đá vụn mà du khách thường đi tới cánh rừng sâu ở tít bên trong.

Nhìn các du khách đều dừng lại ở bên ven đường, Bạch Diệc Trạch cảm thấy tức giận vì Lý Đức Hải không chịu nghe cậu khuyên bảo. Nơi mà người thường còn chẳng đi vào, vậy mà ông ta vẫn không biết sợ mà cứ đi vào là sao. Nếu như ở trong rừng gặp phải yêu quái, đem ông ta ăn sống nuốt tươi, thì đúng là kiểu chết không thấy xác. Đến lúc đó dù cậu có muốn đứng ra dẫn linh hồn ông ta đi vào luân hồi, sợ là cũng chẳng thể dẫn nổi. Bởi vì người chết mà ngay cả linh hồn cũng bị xơi tái thì cậu lấy gì mà dẫn.

Bạch Diệc Trạch cắn răng, đang chuẩn bị đi theo Lý Đức Hải vào trong rừng thì bỗng nhiên cậu bị một điểm ánh sáng ở trên thân cây gần đó gây chú ý. Đợi tới khi tập trung quan sát, thì mới biết đó chính là máy theo dõi của sơn trang dùng để đề phòng du khách chẳng may đi nhầm rồi xông vào bên trong rừng cây.

Không muốn bị máy theo dõi ghi lại hình ảnh, Bạch Diệc Trạch cẩn thận nhìn quanh, xác định vị trí hiện tại của cậu không bị nhìn thấy. Sau đó cậu nhanh chóng lấy ra một đạo phù ẩn hình, dán lên thân. Đến khi chuẩn bị xong xuôi, cậu mới tiếp tục đi vào bên trong rừng.

Phù ẩn hình này là cậu vẽ ra để chơi đùa, thời gian duy trì không lâu, hiệu quả cũng không phải tốt nhất, cho nên cũng chỉ có thể lừa được người bình thường mà thôi. Còn dưới con mắt của người có tu vi cao thì quả thật là vô cùng khó khăn, bởi vì phù chú này có thể ẩn hình nhưng lại không thể che dấu được hơi thở. Thiên sư có tu vi cao, có thể dựa vào hơi thở mà xác định chuẩn xác vị trí của một người. Dù người đó có ẩn giấu thân hình thì bọn họ vẫn có thể tìm ra được, cho nên ở trong mắt bọn họ thì đây chỉ là một chút chuyện nhỏ nhặt. Nhưng để qua mắt máy theo dõi ở đây thì vậy là đủ rồi.

Đường đi ở trong cánh rừng này rất khó đi, cũng một phần là do nơi đây ít người đi tới. Hơn nữa núi này là nơi mới được khai phá, đường đi không có cũng là bình thường. Bạch Diệc Trạch dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo, nhưng đợi tới khi cậu đuổi tới nơi thì chỉ nhìn thấy quang cảnh trước mắt là một loạt cây cối cao lớn. Quay đầu nhìn lại cũng không thấy sơn trang đâu, mà ở giữa rừng cây có một người đứng đó, quan trọng là ở nơi này không thể nào phân rõ được đông tây nam bắc.

“Lý tổng!” Bạch Diệc Trạch bỏ phù chú trên người xuống, sau khi thân thể hiện ra thì cậu kéo Lý Đức Hải lại và hô lên.

Lý Đức Hải không hề có chút phản ứng nào, Bạch Diệc Trạch cảm thấy ông ta cứ như cái xác không hồn, chỉ máy móc tiếp tục đi sâu vào bên trong cánh rừng. Lúc này Bạch Diệc Trạch mới phát hiện, ánh mắt Lý Đức Hải trống rỗng, giống như đã bị thứ gì đó ở đây mê hoặc thì phải.

Bạch Diệc Trạch cũng phản ứng rất nhanh, và kịp thời nhận ra Lý Đức Hải là do trúng phải ảo thuật của yêu quái nên mới có thể có biểu hiện khác thường như vậy. Ở ôn tuyền sơn trang đã được bố trí cấm chế, nhóm yêu quái dù có muốn làm loạn thì cũng không có cách nào ra tay ở bên trong sơn trang được. Cho nên chúng nó chỉ có cách sử dụng ảo thuật đối với những người có định lực yếu kém, rồi lừa họ đi ra khỏi sơn trang. Đợi khi du khách chủ động đi tới địa bàn của bọn chúng, lúc đó trời không biết đất không hay, chỉ có thể để tùy ý bọn nó xâu xé.

Vốn dĩ ở bên trong sơn trang đã đặt cấm chế, yêu quái dù có thi triển ảo thuật cũng không có tác dụng. Nhưng mà vận số của Lý Đức Hải gần đây chả khác gì con rệp, hơn nữa thân thể lại yếu đuối cho nên mới dễ dàng để cho bọn yêu quái thành công dẫn ông ta đi ra đây.

Biết Lý Đức Hải xảy ra chuyện gì, nên cũng dễ giải quyết hơn nhiều. Bạch Diệc Trạch không nói hai lời, hai tay tụ tập linh lực, sau đó vỗ nhẹ lên lưng Lý Đức Hải. Ý đồ của Bạch Diệc Trạch làm thế là để khiến cho ông ta thoát khỏi ảo thuật, nhanh chóng tỉnh lại.

“Lý tổng, mau tỉnh lại rồi cùng tôi rời khỏi nơi này!” Bạch Diệc Trạch vừa nói vừa kéo Lý Đức Hải đi ra ngoài rừng.

Dù sao thì đây cũng là địa bàn của người khác, ở lại càng lâu sẽ càng nguy hiểm. Thừa dịp bọn cậu còn chưa đi đến trung tâm của mảnh đất này, phải nhất định nhanh chóng lôi Lý Đức Hải rời khỏi nơi đây mới là quan trọng nhất. Cậu không sợ những yêu quái này, nhưng vấn đề là khí tức hắc ám ở trên người Lý Đức Hải còn chưa biến mất, nên chỉ cần yêu quái làm gì đó với ông ta thì hậu quả sẽ nhân đôi so với bình thường. Bạch Diệc Trạch vốn không nắm chắc có thể bảo vệ được cho ông ta bao nhiêu phần trăm, cho nên bọn họ càng rời đi nhanh thì càng tốt.

Lý Đức Hải phục hồi lại tinh thần, ông ta không hiểu rõ vì sao mình lại có mặt ở trong rừng rậm này. Trong khi còn chưa hiểu tình hình là làm sao, thì đã bị Bạch Diệc Trạch cứ thế kéo đi.

Nhưng con người luôn có loại tâm lý phản nghịch, Bạch Diệc Trạch càng kéo đi thì ông ta lại càng không muốn đi theo. Tuy Bạch Diệc Trạch là trợ lý và kiêm cả tình nhân của ông chủ lớn, nhưng dù gì thì ông ta cũng là người phụ trách một công ty. Tính cấp bậc thì ông ta còn cao hơn so với Bạch Diệc Trạch, huống hồ trước kia cậu còn là cấp dưới của ông ta. Cho nên Lý Đức Hải làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho chuyện để một cấp dưới ra lệnh.

“Vì sao phải rời khỏi nơi này?” Lý Đức Hải gạt cánh tay đang kéo quần áo của mình ra, quần áo vì bị Bạch Diệc Trạch túm chặt nên đã trở nên nhăn nhúm. Kết quả này càng khiến cho ông ta thêm chán ghét Bạch Diệc Trạch: “Không thấy tôi đang ở trong này thưởng thức phong cảnh sao?”

Lý Đức Hải cố ý gây khó dễ cho Bạch Diệc Trạch, cậu muốn ông đi hướng đông, ông liền đi hướng tây. Sau khi nói xong, ông xoay người đi ngược lại với phương hướng vừa mới đi.

“Lý tổng, bên kia rất nguy hiểm, không nên đi qua!” Bạch Diệc Trạch nóng nảy, lửa cháy đến nơi rồi mà Lý Đức Hải này còn không biết, cố tình đi cùng cậu đối nghịch là sao.

“Nguy hiểm, có gì nguy hiểm chứ?” Bạch Diệc Trạch càng kêu thì Lý Đức Hải lại càng vui vẻ, ông cứng rắn cãi lại: “Sao tôi lại không thấy nguy hiểm gì ở trong khu rừng này hả?”

Bỗng nhiên xuất hiện ở nơi lạ lẫm, Lý Đức Hải cũng thấy sợ hãi. Chẳng qua vì mặt mũi, ông ta mới không chịu nghe lời Bạch Diệc Trạch mà quay về. Dù là vậy nhưng ông ta cũng rất muốn tìm cách tránh cậu đã, rồi sau đó sẽ nhanh chóng quay trở về sơn trang sau.

“Lý tổng, ngài hãy nghe tôi nói” Bạch Diệc Trạch không có biện pháp, hiện giờ cậu đã cảm giác được nguy hiểm đang rất gần. Nhanh chóng bước tới trước mặt Lý Đức Hải, ngăn chặn lại hành động và cảnh cáo ông ta: “Hiện tại đang có một luồng hắc khi vây quanh thân thể ông, đó chính là hiện tượng của vận xui. Nếu ông còn đi vào trong, chỉ sợ sẽ dẫn tới mấy thứ ông tốt bám vào người”.

“Ha ha! Bạch Diệc Trạch, cậu định nói là ấn đường của tối biến thành màu đen, sắp sửa gặp phải tai ương đổ máu đúng không! Cậu sao lại trở thành người thích cằn nhằn như vậy, nếu như cậu nói là thật thì sao cậu lại còn ở lại tập đoàn Vân Mặc làm gì, trực tiếp đi ra bày quầy xem tướng ở trên đường không phải tốt hơn sao!” Bất luận ai bị nghe nói là mình gần đây gặp xui xẻo đều sẽ tức giận, từ đầu Lý Đức Hải cũng không tin vào mấy chuyện này, nhưng bị Bạch Diệc Trạch nói vậy thì cũng không khỏi có chút bực mình: “Cậu nói tôi trêu trọc tới mấy thứ dơ bẩn, chẳng lẽ là trong rừng có yêu quái? Nếu thật có yêu quái, tôi ngược lại muốn xem xem bọn chúng lớn lên trông như thế nào!”

Áp lực cường đại bỗng nhiên tới gần, Bạch Diệc Trạch không tự giác mà lùi về sau một bước.

“Ngươi muốn gặp ta sao?” Một âm thanh tà ác truyền tới từ sau lưng Lý Đức Hải.

Lý Đức Hải rùng mình một cái, không dám động đậy.

Trong rừng chỉ có ông ta và Bạch Diệc Trạch, vậy âm thanh xa lạ giống như quỷ mị này là ở đâu xuất hiện? Ông ta cứng ngắc xoay thân thể lại, đợi tới khi nhìn thấy rõ phía sau người là một khuôn mặt hung tợn như dã thú thì lập tức xé xỉu.

Dã thú không để ý tới con mồi chết hay sống, nó lắc mình một cái xuất hiện ở trước mặt Bạch Diệc Trạch lộ ra răng nanh sắc bén, giọng nói âm u hỏi: “Tiểu tử, ta muốn người này, ngươi vì sao lại muốn phá hỏng chuyện tốt của ta?”

Hôm nay hiếm lắm mới có người dễ dàng trúng ảo thuật của hắn, sau đó từng bước một đi ra bên ngoài sơn trang. Hơn nữa làm cho nó vui hơn là vì đi theo người này còn có thêm một người nữa đi cùng, tuy là tiểu tử kia không dính ảo thuật, nhưng vì không cảm thấy được linh lực tồn tại ở trên người này nên nó cũng không ngăn cản. Ngược lại nó còn cố tình gia tăng thêm pháp thuật ảo thuật, nhằm vào ý đồ làm cho tiểu tử kia cũng bị mê hoặc luôn. Nhưng nào ngờ ảo thuật không có hiệu quả, mà người bị nó mê hoặc lại còn bị cứu tỉnh lại!

Dã thú cảm thấy vô cùng tức giận.

Lần này Lý Đức Hải mắt nhìn, tai nghe thấy một dã thú hung mãnh ở ngay trước mặt mình, không những thấy nó chân chính mở miệng nói chuyện, mà nội dung còn là vì để mắt tới ông ta. Lý Đức Hải rốt cuộc nhịn không được nữa, trong lòng sợ hãi, miệng kêu lên: “Yêu quái a….”

“Câm miệng!” Răng nanh dã thú xẹt qua cổ Lý Đức Hải, lạnh lùng uy hiếp: “Ngươi còn nói nữa ta ăn thịt ngươi luôn!”.

Lý Đức Hải bị dọa cho đầu váng mắt hoa, chân nhũn ra, ngay cả khí lực để chạy trốn cũng không có. Nên khi bị dã thú đe dọa liền ngậm miệng lại, nhưng dù chạy không được thì Lý Đức Hải vẫn muốn tìm kiếm người có thể bảo vệ mình. Dùng hết khí lực toàn thân, di chuyển tới đằng sau người Bạch Diệc Trạch, giống như đây là hi vọng sống cuối cùng, ông mở miệng cầu xin: “Tiểu Bạch, cứu tôi!”.

Dã thú đối với chuyện tùy tiện đe dọa một câu, đã khiến cho Lý Đức Hải chân tay nhũn ra như thế thì vô cùng khinh thường. Nhưng vẫn hỏi lại Bạch Diệc Trạch một lần: “Tiểu tử, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta, vì sao lại muốn phá hỏng chuyện tốt của ta?”

Bạch Diệc Trạch không chút thay đổi đứng ở trước mặt dã thú, chính xác mà nói ở trước mặt cậu lúc này là một con báo yêu có tu vi bốn trăm năm, cậu hỏi ngược lại: “Tùy ý giết hại người vô tội, ngươi không sợ tu vi của ngươi sẽ bị giảm sao?”

Một yêu quái ngàn năm được xưng là đại yêu quái, nhưng bốn trăm năm tu vi trở nên thì yêu quái đã được gọi là đại yêu quái rồi. Mà một yêu quái muốn tu luyện được bốn trăm năm cũng đã là chuyện không dễ dàng gì, nhưng vậy cũng không có nghĩa là cậu sợ. Bạch Diệc Trạch đứng yên không nhúc nhích, con báo yêu này so với hồ ly ngàn năm nhà cậu còn chưa là gì đâu.

Loại yêu quái mấy trăm năm như vậy, Bạch Diệc Trạch cũng gặp nhiều rồi. Ở luân hồi tuyền bị cậu đánh cho phải rời đi đều là nhóm yêu quái có tu vi cảnh giới tương đối, nhưng chúng nó lại không sợ chết mà đánh chủ ý vào luân hồi tuyền, để mượn linh khí của luân hồi tuyền nâng cao tu vi.

Nhớ tới ngày trước con hồ ly nhà cậu tới luân hồi tuyền quấy rối, cũng là vì tu luyện. Nếu không phải do cửu vĩ hồ ngàn năm quá mức hiếm thấy, nên mới dẫn tới cậu không nắm chắc được phần thắng, thì còn lâu cậu mới nghĩ tới cầu xin sự giúp đỡ từ bên ngoài. Báo yêu tu luyện tới mức này, đã có thể xem như đa số thiên sư đều bị nó không để vào mắt. Bảo sao nó không hề sợ hãi mà dám xuất hiện chân thân ở trước mặt nhân loại, chỉ cần nhìn bề ngoài dã thú này thôi thì cũng đã có thể dọa được rất nhiều người rồi.

Lúc trước Bạch Diệc Trạch có thể dùng phù chú mà miễn cưỡng đánh ngay tay với Bạch Tiểu Cửu yêu nghiệt, hơn nữa mấy ngày vừa rồi cậu còn mở ra con đường âm dương dẫn tới linh lực cạn kiệt làm thân thể không khỏe. Sau thời gian đó linh lực của cậu vẫn trì trệ không tiến triển, có lẽ vì thế mà tên yêu quái ở trên núi Tây Sơn này mới không đem cậu để vào mắt.

“Ha ha ha…” Báo yêu giống như nghe được truyện cười, phản bác lại: “Chúng ta là yêu quái tùy ý tổn thương người vô tội thì bị giảm tu vi, vậy nhân loại các ngươi tùy ý tổn hại yêu quái vô tội chúng ta thì không bị tổn thọ sao?”

Bạch Diệc trạch bình tĩnh nhìn báo yêu một cái, cái nhìn này cũng không phải là cái nhìn của một người bình thường. Nó biết nó không phải là yêu quái bình thường, thậm chí thiên sư nếu trông thấy nó còn phải kiêng kị ba phần nữa là. Mà người trước mặt này tuy chỉ là nhân loại, trên người không có nửa điểm linh lực, nhưng lại vẫn có thể phá giải ảo thuật của nó, thức tỉnh người bị nó không chế, vậy thì không phải là người bình thường rồi.

“Vô tội?” Bạch Diệc Trạch nở nụ cười, nhìn báo yêu lạnh lục phản bác lại: “Tôi thật sự nhìn không ta ngươi có chỗ nào vô tội đó. Một con báo yêu có tu vi bốn trăm năm, đừng nói là nhân loại bình thường, dù có là thiên sư cũng không dám trêu trọc tới nữa là. Thật không biết ngươi nói tổn thương là muốn nói tổn thương cái gì?”

Sắc mặt báo yêu rốt cuộc thay đổi, bị một nhân loại nhìn thấu tu vi, đây cũng không phải chuyện gì đáng để vui mừng.

“Hừ!” Báo yêu đối với lời nói của Bạch Diệc Trạch cười nhạt, cũng không muốn vòng vo nữa mà nói luôn: “Ngươi cho rằng hôm nay ngươi còn có cơ hội để đi ra khỏi khu rừng này sao? Tiểu tử, muốn trách thì trách chính ngươi tự tiện đi xen vào chuyện của người khác!”

“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch!” Lý Đức Hải trốn ở sau lưng Bạch Diệc Trạch, nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo cậu.

“Làm gì vậy!” Bạch Diệc Trạch gạt tay Lý Đức Hải ra, cậu cảm thấy cực kì bực mình. Nếu không phải vì Lý Đức Hải, thì cậu sao lại bị cuốn vào trong chuyện phiền toái này.

“Cậu nhìn phía sau kìa!” Giọng nói Lý Đức Hải run run, toàn bộ thân thể cũng run rẩy theo: “Tôi… Chúng ta giống như là bị yêu quái… bao vây rồi!

Hết chương 58.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK