Ở tòa nhà Goldplace, Phong Tĩnh ngồi bên bàn làm việc với vẻ đăm chiêu, sau khi nghe Hồ Quân báo lại thêm một tin về lời khai của người hàng xóm năm đó.
- Ông ta nói rằng không thể nhìn rõ mặt người đã rời khỏi nhà lúc ấy vì ở khá xa\, nhưng hình như đã thấy người này đeo một chiếc máy ảnh ở trước ngực.
- Máy ảnh? Vậy kẻ đó là một nhiếp ảnh gia hoặc có thể là một tay nhà báo? Tại sao lại liên quan tới những người này\, vụ việc năm đó không rùm beng tới mức vậy.
- Người hàng xóm bảo đã nói hết những gì mình biết\, thế này đầu mối của chúng ta thật mơ hồ\, tìm kiếm kẻ đó giống như mò kim đáy biển.
Phong Tĩnh nhắm mắt lại, xem chừng vụ việc 10 năm trước sắp rơi vào bế tắc. Vài phút sau hắn bảo, tạm thời tìm thử có nhiếp ảnh hay nhà báo nào ngày xưa có mối liên hệ đặc biệt với Lâm Thị không, rồi tính tiếp. Hồ Quân gật đầu, tiếp theo có điều gì đó hơi lưỡng lự, dễ dàng nhận ra nên Phong Tĩnh hỏi có chuyện gì thì cứ nói.
- Đằng Vân vừa gọi điện cho thư ký Trần để giải quyết cho xong mấy giấy tờ bên Lâm Thị sau khi chủ tịch rút vốn\, thì nghe được sáng nay Tử tổng giám đốc đã ngỏ lời với Lâm giám đốc\, ngay tại bữa tiệc mừng của công ty...
Bàn tay liền ngừng viết, Phong Tĩnh ngước lên đồng thời nhíu mày, nghĩa là gì? Hồ Quân nói rõ hơn, là muốn Lâm giám đốc trở thành người yêu của anh ta! Một tia nhìn bất động thoáng qua đôi mắt đó, Phong Tĩnh chẳng ngờ được anh chàng Tử Minh ấy lại bày tỏ sớm đến vậy, chưa chi đã “tấn công” rồi! Hắn lại hỏi, Lâm Hi trả lời thế nào? Chàng vệ sĩ bảo, Lâm giám đốc nói riêng với Tử Minh, nên thư ký Trần không biết kết quả ra sao, nhưng vị tổng giám đốc ra về với vẻ không vui lắm...
Phong Tĩnh gật đầu rồi ra dấu cho Hồ Quân rời đi. Hắn liền thẩy nhẹ cây viết lên trên bàn, đầu óc trống rỗng cùng tâm trạng khó chịu vô vàn. Hắn tò mò về câu trả lời từ Lâm Hi, Tử Minh ra về với vẻ không vui, nghĩa là bị từ chối? Nhưng lỡ cậu nhận lời còn anh ta thì đang buồn về chuyện khác thì sao... Thật là, muốn phát điên!
Chỉ vì tâm trạng buồn bực nặng nề mà Phong Tĩnh gần như cả ngày không sao tập trung vào công việc, đến lúc ngồi trong xe Limo trở về nhà, lòng vẫn còn để tâm đến vụ bày tỏ của Tử Minh. Khi xe đến ngã tư, hắn trông thấy một quán rượu khang trang, tự dưng nhớ về quá khứ, là 10 năm trước lúc hắn phát hiện ra tình cảm của mình dành cho Lâm Hi, lần đầu tiên tìm đến rượu giải sầu, chính là ở quán rượu bình dân ấy. Bảo Hồ Quân dừng xe, hắn nói muốn vào đây uống rượu, đừng làm phiền. So với anh chàng sinh viên Phong Tĩnh ngày xưa, giờ hắn bước vào đây đã ở một vai vế rất khác, một vị chủ tịch nắm trong tay mọi quyền lực, nhưng xem ra nơi này cũng chẳng hề thay đổi. Hiện tại muốn yên tĩnh, hắn nói với người chủ bao trọn quán đêm nay, cũng không cần người pha rượu, tất cả hãy rời khỏi đây...
Hồ Quân ở ngoài xe thấy cửa quán rượu đóng im lìm, trong lòng hơi sốt ruột, bác sĩ Cao dặn phải hạn chế tối đa thức uống cồn, anh ta sợ chủ tịch uống quá chén, ảnh hưởng sức khỏe. Đúng lúc điện thoại reo, anh bắt máy, đầu dây bên kia là Đằng Vân. Gần một tiếng sau, Hồ Quân ngạc nhiên khi thấy một người xuất hiện, Lâm Hi! Chàng vệ sĩ xuống xe cúi chào, đối diện Lâm Hi lưỡng lực rồi hỏi:
- Phong Tĩnh... ở bên trong đó?
Hồ Quân gật đầu, chỉ chờ có vậy là Lâm Hi chậm rãi tiến đến mở cửa quán rượu, bước vào. Bên trong vắng hoe không một bóng người, Lâm Hi đảo mắt nhìn một hồi mới thấy Phong Tĩnh ngồi lặng lẽ bên quầy pha chế, uống rượu một mình, bên cạnh có mấy chai rượu ngoại nằm lăn lốc. Đúng là hắn uống khá nhiều rồi. Cậu vẫn đứng yên tại chỗ, nhớ lại sự việc ban nãy cách đây nửa tiếng: Vừa ra khỏi công ty, Lâm Hi bắt gặp Đằng Vân đứng chờ, nhác thấy cậu, chàng thư ký bước vội đến, chào một câu xong liền gọi “phu nhân”. Trong lòng có chút buồn cười, Lâm Hi ly hôn với Phong Tĩnh rồi, sao Đằng Vân còn gọi như thế? Mà nếu trong lòng cậu ta vẫn xem Lâm Hi là phu nhân thì tại sao còn làm cái chuyện “tình ái” với chủ tịch?
- Ừm... tôi biết là làm phiền nhưng phu nhân có thể đến chỗ chủ tịch một chuyến không?
- Tại sao? - Lâm Hi hỏi lạnh nhạt.
- Chủ tịch đang uống rượu\, vệ sĩ Hồ không ngăn được\, nên tôi nghĩ tới phu nhân.
- Phong Tĩnh uống rượu thì có chuyện gì to tát đâu\, và liên quan gì đến tôi chứ?
- Là... sức khỏe chủ tịch dạo này không tốt lắm\, phải hạn chế uống rượu. Tôi và Hồ Quân đều lo lắng nhưng không can ngăn được\, chỉ có phu nhân thôi...
- Chẳng phải Phong Tĩnh rất có tình cảm với thư ký Đằng sao\, cậu còn không khuyên nổi thì lời nói của Lâm Hi tôi có trọng lượng gì?
- Nhưng những lúc say\, chủ tịch chỉ gọi tên phu nhân!
Hơi khựng lại, Lâm Hi nhìn qua Đằng Vân, trông dáng vẻ đó không giống như giả bộ hay mang dụng ý gì cả, thực sự thì Đằng Vân khác với Viên Khả, chàng thư ký này luôn tạo cho cậu cảm giác chân thật, không giấu giếm. Nói trắng ra, cậu ấn tượng khá tốt với Đằng Vân khi lần đầu gặp, nhưng về sau nếu không phải vụ việc ở biệt thự nghỉ dưỡng và mối quan hệ “mập mờ” với Phong Tĩnh thì cậu đã chẳng tỏ thái độ mỗi khi gặp Đằng Vân. Ban nãy nghe cậu ta nói sức khỏe chủ tịch không tốt, lại còn gọi tên Lâm Hi khi say, quả nhiên là làm người ta dao động. Cuối cùng, cậu vẫn quyết định đến quán rượu, nghĩ rằng khuyên hắn vài câu để giữ sức khỏe thôi.
Đó là tất cả lý do vì sao Lâm Hi có mặt ở quán rượu này, bước đến và ngồi bên cạnh ai kia. Đã bảo không ai được làm phiền mà, Phong Tĩnh bực bội quay qua, tức thì tỉnh rượu một chút khi trông rõ khuôn mặt điềm nhiên của Lâm Hi. Sao cậu lại biết hắn ở đây mà đến chứ? Như hiểu đối phương nghĩ gì, Lâm Hi nói luôn:
- Thư ký Đằng bảo sức khỏe anh không tốt\, hạn chế uống rượu\, cậu ta và vệ sĩ Hồ không dám ngăn anh nên nhờ tôi nói một tiếng.
- Đằng Vân và Hồ Quân có nói gì với em không? - Phong Tĩnh liền sốt sắng.
- Anh bình tĩnh một chút\, họ chẳng nói gì cả\, mà có chuyện gì quan trọng sao?
Kín đáo thở phào nhẹ nhõm, Phong Tĩnh nghĩ Đằng Vân và Hồ Quân đúng là làm chuyện tào lao, may là còn chưa tiết lộ bệnh tình của hắn cho Lâm Hi biết!
- Một chủ tịch quyền thế như anh\, sao lại uống rượu ở cái nơi nhỏ hẹp này?
- Dù có quyền thế đến mấy\, tôi cũng từng có những kỷ niệm không thể quên. Nơi đây là lần đầu tiên tôi uống rượu sau khi biết mình... thích em\, 10 năm trước.
Phong Tĩnh không nghĩ mình lại nói ra dễ dàng đến vậy, và Lâm Hi cũng không nghĩ hắn nói những lời này trước mặt mình, 10 năm trước ư, hắn bảo hắn thích cậu? Nếu như là trước đây, biết đâu cậu sẽ vui lắm nhưng sau những tổn thương hắn gây ra cho cậu, cả chuyện ly hôn, giờ lòng hắn có người khác rồi, quá khứ chỉ là quá khứ.
- Anh đừng nói mấy lời khiến người ta ảo tưởng nữa\, cũng đừng có tùy tiện làm mấy hành động gieo giắt hy vọng cho người khác.
Phong Tĩnh hiểu Lâm Hi ám chỉ những lần tổn thương cậu, gây đau đớn cho cậu. Đau lòng thật! Hắn đâu cố tình làm thế nhưng buộc phải làm để đẩy cậu ra xa, không muốn lấy “cái chết” của hắn để vướng chân cậu, nhưng khi say rượu thì hắn lại muốn nói rõ nỗi lòng này, về tình yêu sâu đậm dành cho cậu. Lâm Hi không tin, chắc chắn chẳng còn tin nữa... Phong Tĩnh rót rượu, cười nhạo chính mình! Thấy hắn cứ mãi uống rượu, bản thân cũng không biết nói gì thêm, Lâm Hi sợ mình khó kìm lòng, nên nghĩ phải rời khỏi đây thôi.
- Tôi đã hết lòng khuyên anh rồi\, nếu anh vẫn cứ uống thì tôi về đây.
Lâm Hi vừa đứng dậy thì lập tức bị Phong Tĩnh nắm lấy tay giữ lại, cậu quay qua thấy hắn đang uống rượu, chẳng hề nhìn mình, tiếp theo hỏi một câu:
- Lâm Hi... em có chút tình cảm nào với tôi không?
Danh Sách Chương: