Một buổi tối, nơi khu đất bỏ hoang ở ngoại thành Bắc Kinh, tốp vệ sĩ mặc áo vest cùng dàn xe hơi màu đen đứng im lìm như nhập thành một cùng màn đêm nơi đây. Đốm lửa từ điếu thuốc sáng lập lòe, sau đó bị thả rơi xuống đất tắt hẳn, Phong Tĩnh tựa lưng vào chiếc Limo, quay qua nhìn Jowen đang đập một gã đàn ông bị trói chặt tay chân.
- Đánh nữa\, gã mà chết thì phiền phức lắm\, Wen! - Hắn cất tiếng ngăn lại.
Jowen thở mạnh sau khi nãy giờ dùng sức đánh đối phương dữ dội, hắng giọng:
- Nếu cậu muốn\, tôi xử gã này ngay tại đây cũng được!
- Đây là Đại Lục\, không phải nước Ý. Tôi là doanh nhân\, không phải Mafia như cậu. Thứ tôi muốn là gã khai ra cái kẻ đã sai gã lái chiếc taxi vào hôm đó\, là ai!
Sau đợt Lâm Hi vô duyên vô cớ bị tấn công ngay trên đường, Phong Tĩnh nào đâu bỏ qua, thực sự lo cho an nguy của cậu vì hắn không thể ở cạnh chăm sóc cậu 24/24 được. Phái vệ sĩ theo bảo vệ thì cũng sẽ có lúc bị kẻ gian lợi dụng sơ hở, rồi ra tay! Thế thì hắn sẽ lôi đầu kẻ đó ra, xử lý trước! Taxi hôm ấy không có biển hiệu, dĩ nhiên vì làm chuyện mờ ám, nên Phong Tĩnh nhờ tới Jowen. Tìm kiếm danh tính một kẻ, chính là sở trường của Mafia, chưa đầy nửa ngày, đám thuộc hạ của Jowen đã lôi gã tài xế taxi tới trước mặt Phong Tĩnh! Bị đánh một hồi, gã cũng chịu khai ra cái tên: Lý Củng!
- Thế nào rồi\, tìm ra thông tin của Lý Củng chưa?
Tên vệ sĩ cầm laptop trên tay đang gõ gõ gì đó, nghe Phong Tĩnh hỏi, mới đáp rằng:
- Thưa chủ tịch\, Lý Củng là giám đốc của công ty Thành Đô\, đợt trước nghe đâu là đối tác của Lâm Thị\, nhưng rồi bị Lâm giám đốc phát hiện ra sản phẩm đưa sang rất kém chất lượng nên hủy hợp đồng ngay\, ông ta phải bồi thường một khoản lớn. Có lẽ vì ghim hận trong lòng nên thuê người tông chết ngài ấy!
- Gì nào\, đã làm sản phẩm kém chất lượng\, lừa đảo kinh doanh\, dối gạt đối tác\, mà còn ghim hận người ta\, muốn giết cho bằng được?
Phong Tĩnh mắc cười quá đỗi, tức thì Jowen hậm hực bảo ngay: “Để tôi sai người xử lý gã họ họ Lý đốn mạt ấy!”
- Chuyện của thương trường\, Mafia đừng nên nhúng vào. Đâu cần phải giết chóc máu me\, cứ làm cho công ty Thành Đô của gã biến mất mãi mãi\, cũng là sự trừng phạt kinh khủng nhất rồi! Thương hiệu\, chính là tài sản cả đời của một doanh nhân!
Phong Tĩnh nói nhỏ vào tai vệ sĩ, liên hệ với chính khách K, nhờ ông ta đưa ra “lý do” nào đó cũng được, xóa sổ triệt để “Thành Đô” trên thương trường Đại Lục! Những doanh nhân lớn mạnh như hắn, bắt buộc phải có nhiều mối liên hệ mật thiết tới chính khách, cũng là mục đích lợi ích hai bên.
Còn về gã tài xế, Phong Tĩnh nói vệ sĩ tống gã vào tù vài năm cho chừa! Mọi chuyện xem như tạm xong xuôi, hắn hỏi Jowen sắp tới dự định làm gì, anh ta thở ra:
- Tôi tới Đại Lục gặp khách hàng tiện thể thăm hỏi cuộc sống của cậu\, nay cũng xong việc rồi\, tôi phải quay về Ý. Thời gian tới sẽ lâu mới gặp lại\, giữ gìn sức khỏe nhé.
Phong Tĩnh gật đầu, bắt tay rồi vỗ vai Jowen, nhắc anh ta nhớ giữ mình! Mafia là thế giới đầy giết chóc, nay còn sống nhưng mai chưa chắc đã toàn mạng bình an. Jowen nói biết rồi, số mình lớn lắm, và không quên nhắc bạn: “Đối tốt với Lâm Hi, đừng tự làm khổ bản thân nữa, mong rằng lần sau gặp, tôi sẽ thấy cậu sống hạnh phúc hơn”. Jowen vào trong xe Bugatti, cả dàn xe hơi nối đuôi nhau chạy vào màn đêm thăm thẳm. Phong Tĩnh đứng nhìn theo, lát sau cũng vào trong Limo.
... Lâm Hi đang canh giờ cho lò nướng, những chiếc bánh ngọt vừa làm xong, sắp ra lò rồi. Hôm nay cậu có nhã hứng làm bánh, vì biết Phong Tĩnh sẽ về nhà. Nói tới mấy đêm nay, hắn không đè cậu lên giường nữa, chỉ ôm vào lòng rất cưng chiều mà ngủ say. Điều này với cậu mà nói tuy còn hơi lạ lẫm nhưng không thể phủ nhận bản thân thích hành động ân cần đó, cảm giác thật sự ấm áp! Lâm Hi nghe tiếng mở cửa phòng bếp, Phong Tĩnh đi vào, cởi nhanh áo khoác cùng cravat vắt trên thành ghế.
- Nghe giúp việc nói\, em đang nướng bánh trong bếp.
- Việc ở công ty hết sớm\, tranh thủ rảnh rỗi\, tôi nướng vài chiếc bánh cho anh.
- Chà đúng là hiếm có! Không có công mà được thưởng sao?
- Dạo gần đây\, biểu hiện của anh khá tốt nên tôi thích thưởng vậy đó.
Từ lúc kết hôn, Lâm Hi đối với Phong Tĩnh không quá gần gũi nhưng cũng không quá xa cách, ít khi tâm sự trò chuyện, nay lại dành thời gian nướng bánh cầu kỳ cho hắn, ắt phải là vì điều gì khá ghê gớm. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn chỉ thấy có việc mỗi đêm mình không giở “thú tính” vật ngửa cậu ra, mà dịu dàng ôm cậu ngủ. Chỉ thế thôi mà khiến cậu vui vậy ư, vợ hắn đúng thật dễ chiều chuộng rồi! Phong Tĩnh chợt nghĩ, nếu Lâm Hi biết vì cậu mà hắn vừa “xóa sổ” một công ty lâu năm thì chả rõ còn bất ngờ tới đâu? Tự nhủ xong, hắn liền tiến tới rồi vòng tay ôm eo cậu.
- Này\, đang ở phòng bếp\, lại còn nấu nướng\, đừng làm lung tung...
- Yên tâm\, tôi đã đóng chặt cửa\, cấm ai đi vào! - Phong Tĩnh tựa cằm lên vai vợ\, thỏ thẻ - Lát nữa tôi sẽ nói em nghe\, tôi vừa giúp em làm xong một việc tốt lắm\, để xem em sẽ thưởng cho tôi gì nào.
Việc làm tốt lắm? Là gì nhỉ? Hay có liên quan tới Lâm Thị? Lâm Hi chưa kịp hỏi thêm là Phong Tĩnh bắt đầu giở trò càn quấy, hai tay ôm siết eo cậu hơn, mặt áp vào cổ cậu đòi hôn! Thiệt là, tên này đúng “quái vật tình dục”, đây là phòng bếp mà hắn cũng... Lâm Hi phản kháng một chút, nhất quyết không cho! Hai bên giằng co qua lại, làm thế nào lại quơ trúng thau bột lẫn kem, mấy thứ đó vấy hết lên quần áo cậu. Cậu nhăn mặt chửi hắn, còn hắn chăm chú nhìn dáng vẻ của cậu vài giây, tiếp theo nở nụ cười tà mị. Phong Tĩnh lại nghĩ ra “thú vui” mới mẻ rồi, liền rời tay khỏi eo Lâm Hi, lần mò vào trong chiếc tạp dề, nhanh chóng cởi hết nút áo sơ mi của cậu!
- Khoan! Lại gì nữa vậy...? - Lâm Hi hốt hoảng khi hắn lột nhanh áo sơ mi của mình ra\, còn lột luôn quần jean\, chỉ chừa lại mỗi tạp dề trên người mình.
- Tôi biết nên yêu cầu em “thưởng” gì cho tôi rồi\, yên nào\, tôi muốn nhìn em thế này từ lâu\, tôi đảm bảo trông em sẽ rất tuyệt!
Phong Tĩnh vừa cười đen tối, hai bàn tay vừa sờ lên ngực Lâm Hi, sớm đã xoa nắn nhè nhẹ, khiến cậu không thể phản kháng, thở dốc một chút. Cậu cố giữ tay hắn gỡ ra nhưng vòng tay rắn chắc đó cứng như gọng kìm, nhất quyết giữa chặt ngực mềm, đầu ngón tay bắt đầu giở trò xấu xa, gãi mạnh vào hai hạt đậu đỏ se cứng, cuộm lên qua lớp vải tạp dề. Môi hắn gàn dở **** *** cổ cậu, cắn lên gáy nhỏ mẫn cảm, cậu vừa nhột vừa thở mạnh do khoái cảm dâng lên.
- Đã bảo dừng lại...! Lỡ như có giúp việc đi vào thì sao...?
Lâm Hi gắt khẽ, kèm theo hơi thở dồn dập hơn, Phong Tĩnh đúng chất tà đạo, một tay vẫn án ngữ nơi ngực trắng mềm mại, tay còn lại lần mò xuống vị trí kín đáo nhất giữa hai đùi cậu, thỏa thích trêu đùa! Khốn kiếp thật! Sự tỉnh táo chỉ còn lại một ít, Lâm Hi lập tức giữ bàn tay “quấy rối” kia lại, nhất định chống cự tới cùng! Phong Tĩnh tức khắc xoay người cậu lại, mặt đối mặt với hắn, buồn cười khi trông mặt cậu đã đỏ ửng vì kích thích mà đôi mắt vẫn phóng tia nhìn tức giận vào hắn!
Phong Tĩnh buông ngực vợ ra, dùng tay kìm giữa hai tay cậu vòng ra sau lưng, tay còn lại rời khỏi nơi bí hiểm, lấy một vệt kem sữa thơm quét quanh hạt đậu đỏ nơi ngực cậu! Nhìn vẻ mặt sửng sốt của Lâm Hi, hắn cười nhếch mép, tiếp theo kéo vải tạp dề sang bên, đưa miệng tới gần liếm sạch sẽ! Kem lạnh, lưỡi ướt, cơ thể nhạy cảm làm Lâm Hi run mạnh, bật ra tiếng rên rỉ.
- Tên chết tiệt nhà anh...! A...! Đừng liếm...! Khó chịu lắm...!
Khó chịu? Phong Tĩnh buồn cười, Lâm Hi nói thế mà không xấu hổ sao, phản ứng tới như vậy mà lại khó chịu ư? Thế thì hắn càng phải tiếp tục, mùi vị này không tệ đâu! Kem cùng hương vị da thịt quyện vào nhau, kích thích trí não hắn vô cùng!
- Chẳng phải em muốn thưởng ư? Tôi không thích ăn bánh\, thích “ăn” ngực em hơn.
- Anh... còn chưa… cho tôi biết... việc làm tốt kia... là gì... mà đã... đòi thưởng...
Danh Sách Chương: