Lâm Hi tiến đến trước bàn giám đốc, gương mặt lạnh tanh, cất tiếng:
- Chú làm vậy là ý gì? Chiếc ghế đó là để chú ngồi à? Còn nữa\, ba tôi dù gì cũng là anh trai của chú\, cái cách chú hỏi như thế mà nghe lọt tai được ư?
- Tôi đã hỏi gì trái khuấy hả\, chỉ gọi tên anh trai mình thôi mà. - Lâm Dận nhún vai\, cười khinh khỉnh - Còn việc vì sao tôi ngồi trên đây thì đơn giản\, cái ghế này vốn dĩ là của tôi rồi\, kể từ sau khi Lâm Văn Lôi lâm bệnh.
- Thế ra là chú vẫn còn để tâm chuyện này? Không phải chú nên hiểu\, người thừa kế chính thống của ba là tôi\, con trai ông ấy\, còn chú chỉ là giúp đỡ tôi thôi...
Lâm Dận thình lình đứng phắt dậy cắt ngang lời Lâm Hi, nhìn trực diện:
- Con trai? Đúng vậy\, nếu như người thừa hưởng Lâm Thị và cả Lâm gia là con ruột của anh trai tao thì Lâm Dận này chẳng còn gì để nói\, nhưng đáng tiếc\, mày - cái kẻ đang ngồi trên chiếc ghế giám đốc này - không phải con trai ruột của Lâm Văn Lôi!
Lời khẳng định rõ ràng từ Lâm Dận khiến tất cả những người khác của Lâm gia đều xôn xao bàn tán, kể cả một số nhân viên công ty có mặt tại phòng giám đốc! Riêng thư ký Trần vẫn mang dáng vẻ điềm nhiên, đôi mắt đó phản chiếu những dòng suy nghĩ khó nhìn thấu! Về phần Lâm Hi, cậu tức giận đập tay xuống bàn:
- Lâm Dận! Đừng nghĩ chú là trưởng bối thì muốn nói gì thì nói! Chú lại dám đặt điều tới mức này sao? Chú không thấy có lỗi với mẹ và ba của tôi ư?
- Dẹp Lâm Văn Lôi sang một bên đi\, còn về mẹ mày\, ả không biết xấu hổ với Lâm gia thì thôi\, khi đẻ ra một đứa nghiệp chủng như mày\, thì tao có gì phải xấu hổ với ả?
Quá lắm rồi! Nói ra những lời xúc phạm tới vậy, Lâm Dận không đáng làm trưởng bối! Tức thì Lâm Hi vung tay lên định tát thì bị Lâm Dận nhanh hơn, kịp cầm lấy tay, đón nhận tia nhìn phẫn nộ từ cháu trai, ông ta nhếch mép mỉa mai:
- Tao sẽ cho mày biết rõ\, sự ra đời của mày! Quản gia Dự\, mau vào đi!
Cửa phòng mở, một người đàn ông lớn tuổi nhanh nhẹn bước vào, đó là vị quản gia lâu năm của gia đình Lâm Văn Lôi. Dĩ nhiên Lâm Hi nhận ra ông ta, người vẫn luôn chơi đùa với cậu khi còn nhỏ. Quản gia Dự đến trước Lâm Hi, cúi chào một cái, liền nghe cậu hỏi ông đến đây làm gì? Lưỡng lự vài giây, vị quản gia bảo:
- Cậu chủ\, đây là bí mật giữa tôi và ông chủ\, đáng lý tôi nghe lệnh ông chủ phải giữ bí mật này đến cùng. Thế nhưng nay người nhà Lâm gia đã phát hiện rồi\, tôi chẳng thể che giấu được nữa\, đành phải nói rõ sự việc này...
Không hiểu sao khi quản gia Dự buông lời kỳ lạ đó, trong lòng Lâm Hi xuất hiện linh cảm chẳng lành! Có lẽ nào như Lâm Dận nói, sự ra đời của cậu là có vấn đề, và cái bí mật mà quản gia Dự sắp kể kia, sẽ hé lộ sự thật kinh khủng nào đấy!
- Mẹ cậu\, Phương thị\, là một tiểu thư xinh đẹp của nhà họ Phương\, ông chủ gặp qua một lần đã đem lòng yêu say đắm\, nhất quyết cưới bà cho bằng được! Ban đầu Phương thị không đồng ý\, lại nghe đâu bà có người hứa hẹn rồi\, thành ra liên tục khước từ ông chủ. Nhưng ông ấy vẫn một lòng theo đuổi\, cho tới một năm sau tự dưng Phương thị đồng ý kết hôn. Ông chủ mừng lắm\, nghĩ đâu do chân tình của mình làm lay động bà. Nhưng khi cưới về\, bà chủ khá lạnh nhạt với ông chủ\, họ gần gũi nhau không nhiều\, thêm phần bà ốm đau... Thế mà một tháng sau bà chủ đã mang thai\, ông chủ thì mừng\, chuyện sẽ bình thường nếu như đứa bé không sinh sớm những hai tháng.
Lâm Hi thấy ánh mắt quản gia Dự nhìn mình đầy phân vân hệt kiểu chẳng biết có nên kể tiếp hay không, khiến cậu bất động, trái tim tự dưng đập mạnh!
- Đứa bé đó dĩ nhiên là cậu Lâm Hi. Ông chủ thương cậu lắm\, ngày ngày đều về nhà sớm để thăm con và bà chủ... Khi ấy tôi thấy bà chủ đối với ông chủ vẫn như cũ\, không mấy tình cảm gì. Mặc dù con sinh sớm tới hai tháng nhưng ông chủ không nghi ngờ gì hết\, riêng mấy người làm trong nhà thì xì xầm to nhỏ\, nói rằng cậu Hi có thể là con của bà chủ với người yêu cũ\, đồn là ông ta chạy trốn sang nước ngoài\, còn bà chủ vì “chạy bầu” nên mới chịu lấy ông chủ.
Lâm Dận đưa tay yêu cầu quản gia Dự dừng lại, nhìn sang Lâm Hi đang trong dáng vẻ mơ mơ hồ hồ, mới cất tiếng:
- Nếu chỉ là mấy tin đồn đó thôi thì chuyện cũng khó vỡ lẽ\, nhưng trời cao có mắt\, để lộ ra lòng dạ xấu xa tồi tệ của ả Phương thị kia! Đó chính là bằng chứng chứng minh Lâm Hi chẳng hề có máu mủ gì với Lâm Văn Lôi!
Câu nói của Lâm Dận y hệt tiếng sấm sét ầm ầm bên tai Lâm Hi, tiếp theo cậu bước đến chỗ quản gia Dự, nắm chặt lấy vai ông ta, lắc đầu thảng thốt:
- Ông nói rõ xem nào! Rốt cuộc\, bằng chứng mà Lâm Dận nói là gì chứ?
Danh Sách Chương: