Hồ Quân đã cho Đằng Vân cơ hội duy nhất để bỏ chạy, nhưng hiện tại cậu đã chọn ở lại! Anh thấy có chút hạnh phúc, liền ôm chầm cậu, bên tai nghe giọng cậu đều đều:
- Đồ ngốc anh... dây vào tôi rồi thì đừng có hối hận.
- Từ bỏ cậu\, tôi mới hối hận!
Hồ Quân mỉm cười chân thành, Đằng Vân thật hết cách. Hai người bắt đầu hôn nhau, chân bước dần vào trong phòng ngủ, đi tới đâu vải áo trên người họ rơi xuống tới đó. Đóng mạnh cửa phòng, Hồ Quân đem thân thể trần truồng của Đằng Vân đặt nhẹ lên giường. Anh tỉ mỉ quan sát cậu, không bỏ sót một ngóc ngách nào, từng đường nét tạo nên chàng trai này thật đẹp đẽ. Là cậu biết rõ ưu thế của mình, nên dùng nó mà kiếm tiền ư? Dưới ánh đèn ngủ, Hồ Quân áp tay lên gương mặt Đằng Vân, từng sợi tóc đen quấn vào ngón tay anh, đôi mắt cậu long lanh như chứa cả biển nước, anh nói khẽ:
- Chết tiệt! Tiểu Vân\, cậu thực sự rất đẹp!
Nắm lấy bàn tay đang ve vuốt mặt mình, Đằng Vân cười gọi, tên ngốc nhà anh! Hồ Quân mau chóng cúi xuống hôn cậu, và cậu cũng đáp lại bằng cách nhắm mắt, nồng nhiệt quấn lấy môi anh. Hôn nhau say sưa tới quên trời quên đất xong, Hồ Quân từ từ khám phá thân thể này, bờ môi lướt nhẹ trên da thịt cậu, hôn tới đâu cũng đem hết trân trọng lẫn dịu dàng mà xoa dịu. Từ cổ xuống ngực, qua xương sườn, tới bụng, là tất cả mọi nơi! Đằng Vân nhắm nghiền mắt, cảm nhận sự âu yếm vô cùng từ anh, vẻ như chưa bao giờ bản thân trải qua sự dễ chịu, thoải mái như vậy khi ngủ với người khác. Cậu cong người, hơi thở nhè nhẹ đầy hưng phấn phả ra nơi phòng ngủ tĩnh lặng.
“A!”, Đằng Vân giật nảy người lên, cổ họng phát ra âm thanh hơi lớn. Hồ Quân ngừng lại, biểu hiện khá lúng túng khi nhìn lên cậu đang nhăn mặt, liền hỏi:
- Tôi làm cậu đau à?
- Dưới chỗ đó\, anh nhẹ thôi.
- Xin lỗi\, về chuyện giường chiếu\, tôi không có kinh nghiệm lắm...
Sự thú nhận của Hồ Quân khiến Đằng Vân chỉ biết lặng thinh, tên ngốc này quả thật là rất ngốc! Rất nhanh, cậu liền ngồi dậy đồng thời đẩy nhẹ Hồ Quân nằm xuống giường. Trong khi anh chàng vệ sĩ còn chưa hiểu trời trăng gì là cậu đã chậm rãi leo lên người anh, từng tia sáng yếu ớt tỏa ra từ đèn ngủ như chảy tràn trên thân thể trắng trẻo đó.
- Để Tiểu Vân “chỉ bảo” thêm cho Quân ca vậy!
Biểu hiện mạnh bạo quyết liệt từ Đằng Vân thật khiến Hồ Quân bất ngờ, sau đó anh cười lớn, liền vươn một tay ra đan lấy tay cậu, tay còn lại vòng qua ôm siết cơ thể đang ngồi phía trên mình. Đằng Vân vén nhẹ tóc qua vành tai, nghiêng mặt xuống hôn Hồ Quân, và hai người đã cùng nhau vượt qua ranh giới cuối cùng!
... Ăn tối xong, Phong Tĩnh ôm lấy Lâm Hi, cùng ngồi trên sofa nệm êm ấm. Ban nãy hắn bảo đi ngủ, cậu lại nói vừa ngủ một giấc xong nên giờ tỉnh như sáo, thế là cả hai cùng thức tâm tình với nhau. Cậu tựa lên vai hắn, hỏi sao không thấy Hồ Quân? Hắn hôn khẽ lên tóc cậu, nhớ lại cảnh Hồ Quân chạy tới chỗ Đằng Vân, mới nói:
- Chắc giờ anh ta đang ở cạnh Đằng Vân.
- Không lẽ hai người đó thích nhau à? Vậy thì tốt thật\, trông họ xứng đôi lắm. Hồ Quân và Đằng Vân như tay trái và tay phải của anh\, như “văn” với “võ” đều song toàn.
- Hồ Quân thích Đằng Vân khá lâu rồi\, vậy mà bề ngoài luôn rất kìm chế\, hay thật.
Đụng tới nỗi bận tâm trong lòng, Lâm Hi tức thì ngước lên nhìn chồng:
- Có phải anh cũng đang kìm chế không?
- Anh? Kìm chế cái gì?
- Thì là... chuyện chăn gối. Vì sức khỏe em chưa bình phục\, lại mất ký ức nên suốt thời gian qua anh đã không đòi hỏi gì cả. Em biết anh rất muốn gần gũi em nhưng phải kìm chế bản thân\, giống như hôm qua trong phòng tắm.
Phong Tĩnh không nghĩ Lâm Hi chú ý tới chuyện này, mới nhẹ nhàng bảo:
- Đúng là anh rất muốn nhưng vẫn là lo cho em hơn\, cơ thể em chưa thích nghi được.
- Tối qua vì hơi bất ngờ thôi chứ không phải em từ chối anh. Phong Tĩnh\, anh đã giúp em rất nhiều\, khiến em vui vẻ và hạnh phúc\, em cũng muốn làm gì đó cho anh. Kìm chế bản thân rất là vất vả\, anh đừng như vậy. Cứ làm những gì anh thích\, với em!
Lâm Hi kiên quyết nói rõ, đối diện Phong Tĩnh lặng thinh vài giây xong thở ra:
- Trời ạ\, em đang thế này lại còn buông mấy lời vậy nữa\, sao anh kìm lòng được chứ?
- Vậy thì đừng kìm nữa! Phong Tĩnh\, em muốn anh chạm vào em!
Lâm Hi vòng tay qua cổ Phong Tĩnh, kéo hắn lại gần rồi hôn. Phong Tĩnh bất ngờ đôi chút, nhưng rồi cũng hôn cậu đắm đuối. Hắn chồm tới, giữ chặt tay cậu đặt trên vai mình, hôn lấn tới đến nỗi cùng cậu ngã vật xuống sofa. Ngừng hôn, hắn khẽ dựng người dậy, phản chiếu trong đáy mắt khát cầu đó là hình ảnh Lâm Hi nằm trên lớp thảm lông màu đen ấm cúng, nổi bật da trắng cùng áo sơ mi mỏng, thật hấp dẫn chết người! Hắn tháo cravat, cởi vài nút áo, hành động dứt khoát phong độ, nhếch mép:
- Em thế này là muốn “giết” anh sao?
Danh Sách Chương: