• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Đang chuẩn bị băng qua đường thì Đằng Vân giật mình khi từ phía sau, một vòng tay mạnh mẽ ôm chầm lấy cậu. Cơ thể to lớn phủ lên cậu, đem theo sự ấm nồng bảo bọc dưới trời đêm giá lạnh! Đằng Vân bất động, cảm nhận hơi thở nóng hổi của Hồ Quân khi vùi mặt vào cổ cậu, nhắm mắt ngửi mùi hương trên viền cổ sơ mi, khá lâu.

- Tiểu Vân! Xin lỗi\, tôi sai rồi! Là tôi không nên nói với cậu như vậy...

Giọng Hồ Quân trầm lắm, không khỏi làm trái tim Đằng Vân chùng xuống kỳ lạ. Ban đầu cơ thể cậu căng cứng, hơi kháng cự nhưng Hồ Quân ôm chặt quá, nhất định không buông, mãi vài phút sau cậu mới chịu thả lỏng, bất giác cứ để anh ôm như thế. Nhiều người qua đường nhìn cũng không khiến họ bận tâm. Sấm sét, Đằng Vân sực tỉnh liền ngước nhìn, mưa lất phất rồi, tiếp theo nói: “Anh buông ra đi...” nhưng Hồ Quân lắc đầu, không chịu! Cậu thở dài mắng anh, đồ ngốc này muốn cả hai ướt mưa hả?

Tìm mãi mới thấy được một mái hiên, Đằng Vân và Hồ Quân chạy vào trú tạm, ướt gần hết người rồi! Lúc Hồ Quân đưa tay lên phủi bớt nước trên áo vest, Đằng Vân mới phát hiện bốn xương đốt tay của anh bị trầy rướm máu, liền cầm tay anh lại, xem xét.

- Đừng nói là do sáng nay anh đấm vào buồng thang máy nhé?

- Bị thương hồi nào thế\, tôi không để ý luôn!

- Anh có cần ngốc tới vậy không chứ? - Đằng Vân nhìn Hồ Quân gãi đầu cười\, tự dưng tâm trạng sâu lắng hơn - Gia đình tôi khi đó khó khăn nợ nần lắm\, tôi muốn tiếp tục học\, đi làm thêm cũng không đủ chi trả các khoản tiền\, nên tôi nghĩ ra việc “làm bồ” của người này tới người khác. Nói ra thì xấu hổ nhưng đấy là thứ công việc dễ dàng...

Không nghĩ Đằng Vân sẽ đem tâm sự ra nói hết, Hồ Quân chợt yên lặng. Thấy cậu cứ cúi mặt nhìn vết thương trên tay mình, anh nhẹ nhàng vén những sợi tóc đen đã dài chạm xuống cổ qua vành tai cậu, cùng lúc cậu ngước lên nhìn anh, trông dáng vẻ đó mới mong manh làm sao!

- Thế bây giờ đi làm rồi\, mà cậu vẫn không đủ tiền\, nên mới tiếp tục như vậy sao?

- Này Quân ca\, có phải anh hiểu lầm gì rồi không? Từ khi rời khỏi giảng đường\, tôi đã từ bỏ cái việc kiếm tiền bằng cách “lên giường” rồi! Suốt những năm sau\, tôi có thể nói rằng mình đường hoàng làm ra tiền một cách trong sạch!

- Ủa\, ủa? - Hồ Quân nghệch mặt - Nhưng hồi nãy\, gã đàn ông kia...

- Tôi đang định nói đây\, Quân ca à\, đấy là anh trai tôi đó. Ổng tới tìm tôi hỏi mượn tiền\, tôi ghét kiểu sống ăn chơi như thế nên cả hai đã cãi nhau một chập.

- Trời! Vậy là tôi đắc tội với anh trai cậu rồi! Mà tại tôi thấy hai người ở trước nhà nghỉ nên tưởng... Ủa mà\, còn dấu hôn trên cổ cậu thì sao?

Nhịn cười trước dáng vẻ lớ ngớ của anh chàng vệ sĩ, Đằng Vân vạch cổ áo sơ mi xuống, chỉ vào cái vết đỏ mà khiến anh đã sinh ra hiểu lầm tai hại, mới nói:

- Bị kiến cắn thôi\, da tôi dễ dị ứng với côn trùng. Chắc anh nghe mấy nhân viên công ty nói sau lưng rằng\, đây là dấu hôn và tôi lại qua đêm với ai đó nữa\, đúng không?

Thật, bây giờ mà có cái lổ nẻ thì chắc Hồ Quân sẽ nhảy xuống rồi lấp đất lại cho xong! Trời ạ, mọi chuyện đều xuất phát từ hiểu lầm tai hại, bản thân anh xớn xác chẳng chịu hỏi rõ Đằng Vân, lại nghe người khác nói này nọ, hiểu lầm cậu đủ thứ! Anh thấy có lỗi với cậu quá chừng, ngập ngừng mới nói được một câu xin lỗi! Đằng Vân buông tay anh ra, nhìn màn mưa đêm trước mặt, nhạt giọng:

- Anh hiểu ra là được rồi\, chứ cứ “làm khổ” tôi suốt\, oải chết được! Giờ thì vì anh mà tôi còn mắc mưa thảm hại\, xem như số tôi không tốt.

Hồ Quân cười méo cả miệng, thấy Đằng Vân ướt mưa hết cả người, nghĩ ngợi một hồi anh liền bảo cậu đến căn hộ của mình thay đồ, cũng ở gần đây thôi.

... Phong Tĩnh tới biệt thự nghỉ dưỡng lúc 8 giờ, mưa bên ngoài vẫn chưa ngớt, nghe giúp việc nói Lâm Hi đang ở trong phòng ngủ, liền mở cửa đi vào. Hắn trông cảnh cậu mặc sơ mi của mình, áo dài tới nửa đùi cậu, cặp chân dài trắng co lại vì cậu nằm ngủ quên trên sofa, thật là khiến người ta tâm can lay động. Vợ nhỏ này, cứ như một con mèo vùi vào giấc ngủ, đáng yêu vô cùng! Phong Tĩnh bước đến ngồi xuống bên cạnh, khẽ khàng vuốt ve cậu, chưa được bao lâu thì cậu tỉnh giấc rồi thấy hắn đang âu yếm nhìn mình, mới chậm rãi ngồi dậy, hỏi hắn đến từ lúc nào vậy?

- Vừa mới đến\, thấy em ngủ ngon quá không nỡ đánh thức\, em ăn tối chưa?

- Chưa\, em muốn chờ anh rồi cùng ăn. Mà sao quần áo của em không có ở đây?

- Lúc chúng ta ly hôn\, anh nghĩ chắc em không thể tới đây được nữa nên mới bảo giúp việc đem bỏ hết quần áo của em\, anh sợ nhìn vật lại nhớ người...

- Chúng ta từng... ly hôn ư?

Lâm Hi tròn xoe mắt bất ngờ, Phong Tĩnh liền kéo nhẹ cậu vào lòng, rồi nói:

- Ừm\, trước khi có được hạnh phúc\, chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện không vui\, từ từ anh sẽ kể em nghe. Nào\, giờ ăn tối thôi\, kẻo đói bụng đó.

- Thế anh chờ em mặc quần vào đã...

- Tối rồi mặc quần jean chỉ tổ cấn người khó chịu\, em cứ mặc vậy đi\, anh thích!

- Giúp việc thấy đó\, không được đâu.

Phong Tĩnh cười cười, có khó gì, cứ bảo giúp việc đem thức ăn vào phòng ngủ, chỉ hai vợ chồng ăn tối với nhau thôi, chẳng sợ bị ai thấy!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BNH
Bảo Như Hà15 Tháng sáu, 2023 11:50
Hay quãi đạn
BÌNH LUẬN FACEBOOK