- Anh và chị Lạc đang vui vẻ như thế\, tôi phá ngang làm gì?
- Sao vậy? Tiểu Vân ganh tị hả?
“Mơ ngủ giữa ban ngày”, Đằng Vân vừa lạnh lùng buông một câu vừa cất hộp thuốc vào túi áo, xong đứng dậy. Trông thì có vẻ bình thường nhưng vẻ như cậu đang lẩn tránh vì bị nói trúng. Hồ Quân cũng đứng lên theo, mau chóng nắm khuỷu tay kéo cậu vào trong lòng mình. Đằng Vân liền phản ứng, coi chừng bị người ta trông thấy!
- Giờ này chả ai ngốc mà leo lên tận đây\, ngoại trừ chúng ta. - Hồ Quân bật cười\, vòng tay qua lưng cậu\, ôm chặt - Yên lặng nào\, để tôi ôm một lúc\, nhớ cậu quá đi.
Áp mặt vào bờ vai rộng đó, Đằng Vân im lặng, cũng thấy ấm áp thật liền vô thức cuộn người vào sâu hơn trong vòng tay Hồ Quân. Anh ôm cậu như thế khá lâu, tựa cằm lên mái đầu im lìm ấy, vô tình nhìn thấy những đám mây nhỏ trên bầu trời.
- Tiểu Vân\, cậu có biết một điều này không?
- Điều gì?
- Là tôi rất thích cậu!
Đằng Vân không đáp lời, ngực cậu áp vào ngực anh, cứ thế cảm nhận được nhịp đập đều đều từ trái tim nơi lồng ngực đó.
- Khi còn ở giảng đường\, tôi lần đầu thấy cậu đã ấn tượng ngay. Xinh đẹp\, mong manh\, nhưng lạnh lùng khó gần\, tôi muốn bắt chuyện với cậu nhưng ngài ngại. Tôi cứ thế để ý cậu suốt thời gian đó\, thực sự không biết cậu đã phải trải qua giai đoạn rất khó khăn\, nếu khi ấy tôi có thể kết bạn với cậu thì giúp được cậu rồi nhỉ. Sau đó ba mẹ tôi gặp tai nạn qua đời\, tôi nghỉ ngang đại học\, lang thang làm đủ nghề\, sau cùng gặp chủ tịch\, trở thành vệ sĩ bên cạnh. Tôi vẫn nhớ về cậu\, và cuối cùng gặp lại\, thấy cậu tìm việc làm nên tôi mới đưa cậu vào đây\, càng ngày càng thích cậu nhiều hơn.
Hồ Quân tự dưng tâm trạng, kể hết cảm xúc của bản thân từ đại học khi gặp Đằng Vân, thật là giờ mới biết, anh đã đem cậu đặt vào trong tim lâu rồi. Cả hai đều từng trải qua cuộc sống chẳng mấy dễ dàng. Đáng lý phải thấy vui nhưng vì sao lòng Đằng Vân chỉ bất giác thêm nặng nề? Rõ ràng có chút hạnh phúc mà còn xen lẫn cả sợ hãi...
- Quân ca\, tôi không thích nghe những lời tình cảm như vậy đâu.
Hồ Quân khẽ nhích người ra, quay qua nhìn Đằng Vân đang ở trong lòng mình, mặt kề lên vai anh, hàng mi dài cong quắt cứ chớp nhẹ. Anh luồn tay vào chân tóc mềm mại, vuốt lấy những sợi tóc bị gió thổi ngược, nói tóc cậu dài rồi này! Đằng Vân bảo, hôm nào sẽ đi cắt tóc. Nhưng anh không chịu!
- Đừng cắt ngắn quá\, không xinh nữa. - Hồ Quân vén nhẹ tóc qua vành tai mềm kia - Lúc suy nghĩ hay tập trung cậu cứ thích vén tóc thế này\, vầng trán nhỏ\, mắt long lanh\, lông mi dài cong\, mũi thon\, môi mỏng\, chắc mẹ cậu đẻ lộn cậu là con trai rồi.
Đằng Vân ngẩng mặt nhìn Hồ Quân, trán lập tức cau lại tỏ rõ thái độ phật ý nhé!
- Tiểu Vân đã xinh đẹp như vậy đấy\, và tôi cũng thích cậu nhiều y như thế. Nên\, trong mắt tôi không còn nhìn thấy được ai khác đâu.
Hồ Quân như có ý muốn nói, Đằng Vân đừng “so đo” với mấy người phụ nữ ở cạnh anh? Anh cười dịu dàng, và cảm giác nặng nề trong lòng cậu ngày một nhiều hơn!
- Nói toàn lời ngon ngọt.
- Vậy tôi nói cái khác nhé. Ừm\, sau vành tai cậu có nốt ruồi son\, dễ thương lắm này. - Hồ Quân bất ngờ mút lấy vành tai Đằng Vân - Cả dáng vẻ cậu khi ở trên giường rất gợi cảm\, giọng cậu nghe nhỏ như mèo kêu mỗi khi được tôi chạm vào...
Bắt đầu bị Hồ Quân làm hành động kích thích, còn nghe mấy lời xấu xa, Đằng Vân thoáng rùng mình liền đẩy anh ra, che lấy vành tai đỏ bừng do bị **** *** nãy giờ, gắt lên: “Dẹp đi! Tôi còn phải ăn trưa nữa, mặc xác anh!”. Cậu dùng dằng bỏ đi, tức thì Hồ Quân cười lớn, đuổi theo cậu và cùng rời khỏi sân thượng.
Vừa bước vào trong, ngay lối hành lang nơi khúc ngoặt, Đằng Vân đang nắm tay Hồ Quân chợt giật mình vì bắt gặp hai nữ nhân viên trong công ty, may mắn là Hồ Quân đã kịp núp vào sau bức tường ngay bên cạnh, dù tay họ vẫn chưa buông ra. Hai người nọ hỏi Đằng Vân đi đâu, cậu cười đáp lên đây hóng gió, giờ thì đi ăn trưa. Rồi họ chào cậu, lúc bước xuống bậc thang, một trong số hai người nữ thì thầm: “Nghe đâu cậu ta là trai bao hả?” và người kia liền suỵt khẽ. Dĩ nhiên Đằng Vân nghe thấy, Hồ Quân vốn thính tai cũng nghe, liền tức giận bước ra định cất tiếng thì cậu lập tức ngăn lại.
- Cứ để tin đồn này lan truyền\, không hay đâu.
- Được rồi Quân ca\, đồn một thời gian rồi cũng thôi. Vả lại\, họ nói đâu có sai\, hiện tại tôi cũng đang ngủ với người ta mà...
Danh Sách Chương: