- Có thật không? - Giọng Hồ Quân nhỏ đến khó tin - Điều gã vừa nói về cậu?
Bản thân biết, bí mật về quá khứ của mình một ngày nào đó rồi cũng lộ ra, Đằng Vân nhắm mắt lại hít sâu một hơi, cũng tốt, Hồ Quân cần nên biết rồi.
- Đúng vậy\, gã Zack ấy nói đều đúng hết\, năm năm trước tôi là một kẻ như vậy! Quân ca... Tôi không phải là Tiểu Vân ngây thơ trong sáng như anh nghĩ đâu.
- Tiểu Vân\, chuyện này...
- Đủ rồi Quân ca\, đừng đặt tình cảm vào một kẻ như tôi\, chẳng đáng chút nào.
Đằng Vân cúi xuống thu dọn nhanh thùng tài liệu, rồi bước vội vào bên trong, để lại Hồ Quân cứ đứng yên với tâm trạng khó chịu kinh khủng.
... Tiếng nước chảy róc rách, Lâm Hi đứng tắm dưới vòi sen, trong đầu mông lung nghĩ vài chuyện. Đúng lúc giật mình khi nghe cửa phòng tắm mở, cậu quay lại phát hiện Phong Tĩnh đi vào không mảnh vải che thân, dù biết là hắn muốn đi tắm nhưng thế này thì đường đột quá! Cậu liền xoay lưng lại, bên tai nghe hắn lên tiếng:
- Anh về một tiếng trước rồi\, chờ em tắm lâu quá nên vào tắm chung luôn cho nhanh.
- Xin lỗi... là em bận suy nghĩ nên tắm lâu. Giờ em đi ra đây...!
Lâm Hi định bước vội thì Phong Tĩnh đã đứng ngay phía sau lưng, chống một tay lên tường chặn cậu lại. Từ sau khi mất trí nhớ, đây là lần đầu cậu nhìn rõ thân thể cường tránh vạm vỡ của hắn như vậy, bất giác xấu hổ, đem theo tim đập thình thịch. Đối diện, Phong Tĩnh quan sát biểu hiện khác lạ của vợ, mới lo lắng hỏi:
- Em là đang nghĩ tới mấy bó hoa lay ơn hả? Anh nói rồi\, đừng bận tâm...
- Ừm... em không phải nghĩ chuyện đó\, thật đấy! Anh tắm đi\, em ra ngoài đã.
- Đừng nói là em ngại nhé\, đây đâu phải lần đầu vợ chồng mình như vậy.
- Thì em vẫn không nhớ được... Anh để em ra ngoài đi!
Nhớ lúc trước Lâm Hi chẳng tới mức ngượng ngùng thế này, quả nhiên khi mất trí nhớ, con người có thể thay đổi khác đi, nghĩ vậy Phong Tĩnh càng thêm thấy thú vị.
- Anh cứ không cho đi\, khi nào em chịu nhìn thẳng anh thì thôi.
Lâm Hi mím nhẹ môi, đã đang trong tình cảnh xấu hổ như thế mà Phong Tĩnh còn trêu chọc, cậu lúng túng tới nơi khi bị hắn chặn đứng, tiến lui đều không biết làm sao! Cậu và hắn đối diện nhau khá gần, hai cơ thể trần trụi cách nhau chưa tới một gang tay, chỉ cần nhích lên một chút là sẽ áp sát ngay! Sau cùng liều quá, cậu nhắm mắt, kiễng chân đồng thời hôn lên môi hắn. Thật sự có hữu hiệu bởi Phong Tĩnh bất ngờ, bị cậu hôn đẩy lùi ra sau hai bước! Thoát rồi, nhanh như cắt, Lâm Hi định chạy đi thế nhưng vẫn là hắn nhanh hơn, vòng tay qua eo bắt kịp lấy cậu.
Phong Tĩnh lần nữa đem Lâm Hi ép sát vào tường, lưng trần chạm vào gạch lạnh, nổi lên một tầng gai ốc. Qua làn nước từ vòi sen chưa tắt, cậu thấy hắn nhếch mép:
- Em đúng là ghê gớm\, dùng chiêu tấn công bất ngờ để chạy thoát.
- Thì rõ là anh làm khó người ta mà...
Phong Tĩnh bật cười trước câu hờn trách đó, bấy giờ mới đem ánh mắt quan sát Lâm Hi lúc này, từng dòng nước trong vắt chảy tràn xuống tấm thân trắng ngần, men theo từng đường cong quyến rũ, không khỏi làm hắn dao động. Bị hắn nhìn tới ngượng ngùng, Lâm Hi càng thêm xấu hổ, khiến thân thể chuyển sang ửng hồng, cả gò má lạnh căm cũng đỏ lựng rồi, thật là cái tình huống gì đây chứ? Phong Tĩnh đưa tay vuốt mặt Lâm Hi đang bị nước làm cho cản trở tầm nhìn, rồi lướt xuống đặt trước ngực cậu, nhẹ nhàng mơn trớn một chút. Bất giác không kìm được hơi thở, cậu định phản đối thì bắt gặp đôi mắt kia hướng vào mình đầy khao khát, chợt nhớ tới việc hắn phải kìm chế khi ở cạnh mình, nên môi cứ mấp máy chẳng nên lời.
Lý trí khó giữ vững, Phong Tĩnh áp sát vào vợ, đem nụ hôn ướt át quấn lấy môi cậu. Nụ hôn dưới làn nước, ngấu nghiến ngọt ngào, làm Lâm Hi mụ mị đắm chìm, chậm rãi vòng tay qua cổ hắn. Một tay ôm siết cậu, một tay vẫn án ngữ trên ngực mềm mà xoa nắn, ngón tay gãi nhẹ lên hạt đậu đỏ, cậu thở hắt và cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ! Bên dưới nơi kín đáo của hai người cũng nóng rực khi va chạm nhẹ, Phong Tĩnh vùi mặt cắn liếm nơi cổ cậu, nước từ vòi sen vẫn chảy tràn lên người họ, đem theo những hưng phấn khó tả. Đang chìm trong từng nụ hôn nồng nàn kia, Lâm Hi run mạnh, co người lại khi tay hắn len vào giữa hai đùi cậu... Nơi đó, mẫn cảm nhất, và cậu chưa sẵn sàng! Nhanh chóng nhận ra phản ứng như muốn ‘từ chối’ của Lâm Hi, Phong Tĩnh liền ngừng tay, mở mắt nhìn cậu đang khẽ nhăn mặt...
Nước vòi sen tắt hẳn, Lâm Hi mở bừng mắt, thấy Phong Tĩnh với tay lấy áo choàng tắm phủ lên cơ thể lạnh căm của cậu, thở ra nhè nhẹ:
- Tắm vậy đủ rồi\, em mau ra ngoài đi\, đừng để bị cảm.
Đầu óc rối tung, Lâm Hi mặc áo choàng tắm vào, liền đi ra ngoài. Còn lại một mình, Phong Tĩnh cúi mặt vò đầu, biết là thời điểm này vẫn chưa thể gần gũi như vậy nhưng dáng vẻ cậu ban nãy thật quá “mời gọi”, hắn kìm lòng sao được? Thật là...
Danh Sách Chương: