Mục lục
Thời Gian Cùng Anh Triền Miên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nam nhân cao lớn mặc áo khoác màu đen, mang theo sát ý xuất hiện trước mắt mọi người.

Theo phía sau anh là hai bảo tiêu vóc người cường tráng.

Lục Thất mặt lạnh đi theo phía sau Lục Dục Thần, ánh mắt dừng trên người Lục Kình Hạo, giống như đang nhìn người chết.

“Lục…… Lục gia……”Lục Kình Hạo sắc mặt đột nhiên biến đổi, như thế nào cũng không nghĩ đến, Lục Dục Thần sẽ vì một món đồ chời mà xuất hiện ở chỗ này.

Con ngươi Lục Dục Thần sắc bén, đảo qua mặt Lục Kình Hạo.

Bị ánh mắt đó đảo qua, Lục Kình Hạo không tự giác lùi về sau nửa bước.

“Lục gia, cha tôi là Lục Chí….

”“Lục Thất ——” Con ngươi Lục Dục Thần nguy hiểm, toàn thân mang theo hàn ý, cắt đứt lời giới thiệu của Lục Kình Hạo.

Anh từ trước đến nay chính là như vậy, càng tức giận thì càng cười tươi.

“Mang Lục thiếu gia đi, bảo cha anh ta dạy dỗ kỹ càng cái gì là quy củ Lục gia.

”“Vâng, Lục gia.

”Đối mặt Lục Thất, Lục Kình Hạo căn bản không có lực đánh trả, chỉ vài giây đã bị Lục Thất vặn tay.

“A ——” Lục Kình Hạo kêu thảm thiết một tiếng.

Vạn Vi Vi ở một bên nghĩ đến một màn chảy máu đầm đìa ở bệnh viện, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.


Nhưng hiện tại, cô ta không dám đứng ra cầu tình cho Lục Kình Hạo.

Cũng không có bất luận ai dám đứng ra nói chuyện thay Lục Kình Hạo.

Lục Dục Thần đến đã sớm làm kinh động cục cảnh sát, cục trưởng lúc này đem theo mấy cảnh sát, run bần bật nhìn một màn này.

Ông ta sợ bây giờ mình đi ra sẽ có kết cục giống Lục Kình Hạo.

Lục Kình Hạo cứ như vậy, bị Lục Thất và hai người khác lôi đi.

Lục Dục Thần lạnh lùng thu hồi tầm mắt, mắt đen thâm trầm dừng trên người Đường Tâm Lạc.

“Lại đây.

” Anh đứng ở chỗ cũ, ngoắc tay với cô.

Động tác kia, như đang gọi sủng vật của mình.

Đường Tâm Lạc đáy lòng hơi lạnh, không tự giác cắn môi dưới.

Cô quá hiểu Lục Dục Thần.

Dù khóe môi anh mang theo ý cười, Đường Tâm Lạc vẫn theo bản năng cảm nhận được anh đang tức giận.

Rất tức giận, rất tức giận….

“Tâm Lạc……” Tô Tình lo lắng nhìn Đường Tâm Lạc, cô ấy có thể cảm nhận được Đường Tâm Lạc đang nắm chặt tay mình.


Tô Tình không biết nam nhân trước mắt là ai.

Nhưng từ khí thể trên người anh, còn có tiếng gọi “Lục gia” của Lục Kình Hạo, cũng có thể biết được.

Thân phận và bối cảnh của người này chỉ sợ là không đơn giản.

Tâm Lạc…… Khi nào lại trêu chọc đến nhân vật lớn như vậy?“Đừng lo lắng, anh ấy…… Anh ấy…… Là người quen.

” Đường Tâm Lạc chung quy vẫn ngượng ngùng nếu nói cho Tô Tình biết, đây là chồng cô.

Cô nhỏ giọng giải thích với Tô Tình một câu thì cũng buông tay cô ấy ra, đi về phía Lục Dục Thần.

Đường Tâm Lạc tựa như đứa nhỏ làm sai, cúi đầu ngoan ngoãn đi đến trước mặt Lục Dục Thần.

Cô đi đến gần, còn đang châm chước lời để giải thích.

Thân thể nhỏ xinh đã bị anh ôm vào lòng.

“Lục gia…” Cô giống như bị dọa cho choáng váng, thế nhưng lại giống như người ngoài dùng xưng hô này với anh.

Lục Dục Thần nhăn mày, nhưng động tác ôm cô lại dịu dàng hơn vài phần.

Anh chỉ dùng một tay đã ôm ngang Đường Tâm Lạc lên.

Cô dựa đầu vào ngực anh.

Ở trong lồng ngực cao lớn của Lục Dục Thần, Đường Tâm Lạc bộ dáng nhỏ xinh lại mềm mại, cực kỳ giống trân bảo được che chở.

Lục Dục Thần cúi đầu, hôn ở vành tai cô: “Lần sau lại gọi sai, đừng trách tại sao anh lại trừng phạt em.

”Thời điểm rời đi vành tai của cô, còn thổi khí vào đó.

Đường Tâm Lạc bị anh uy hiếp, mặt đều ửng đỏ.

Trước mặt nhiều người như vậy lại bị anh trêu ghẹo….

Thật sự là quá mất mặt mà!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK