"Đường Tâm Lạc, em nghe đây..." Anh đè thấp giọng, lời đầy ý uy hiếp.
“Anh nói rồi, anh không thích người phụ nữ nhiều lời. em chỉ cần đóng tốt vai trò Lục phu nhân, những chuyện khác... Em không cần xen vào."
Nói xong, anh buông cằm Đường Tâm Lạc ra.
Đường Tâm Lạc theo bản năng lùi về sau, bởi vì đau đớn nên đôi mắt đào hoa ngập nước hơi sợ hãi và phòng bị anh.
Ngực thoáng qua một chút đau đớn.
Giống như bị điện giật.
Lục Dục Thần nhìn sâu Đường Tâm Lạc một cái, thấy cô theo bản năng lại lùi lại, sự kháng cự trong mắt càng rõ ràng hơn.
Anh đột nhiên cảm thấy, ánh mắt đó quá chướng mắt.
Chỉ là cảnh cáo cô vài câu, cô có cần phải tránh xa vậy không?
Lục Dục Thần cố đè suy nghĩ kỳ lạ trong lòng xuống, xoay người bước lên lầu.
Đường Tâm Lạc điều chỉnh lại hô hấp, đi theo.
____
Đường Tâm Lạc và Lục Dục Thần được quản gia Mạnh dẫn vào, lúc này Lục lão phu nhân đang ngồi xem tivi trên ghế salon.
Thấy Đường Tâm Lạc tới, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười.
"Tâm Lạc, thật sự là con... Tới đây, tới bên cạnh bà nội này."
Đường Tâm Lạc thấy Lục lão phu nhân vẫn cười như vậy với cô, lo lắng trong lòng cuối cùng cũng buông xuống. Cô một mực lo lắng, gả cho Lục Dục Thần có thể khiến Lục lão phu nhân khó chịu.
Nhưng bây giờ nhìn lại, Lục lão phu nhân không có chút nào không thích cô.
"Bà nội Lục." Đường Tâm Lạc chào hỏi lão phu nhân, bị kéo ngồi xuống bên cạnh bà.
"Thật là, gì mà bà nội Lục chứ, đổi thành bà nội đi..." Lục lão phu nhân nắm tay Đường Tâm Lạc, vui mừng không nỡ bỏ ra.
Lục Dục Thần thuận thế ngồi đối diện, cố ý trêu: "Bà nội, bà thiên vị quá. Có cháu dâu thì không thương con nữa."
Lục lão phu nhân khinh bỉ anh một cái: "Đứa nhỏ này, thương con mấy chục năm rồi... Bà nội thương cháu dâu hộ con. Bây giờ nhìn con cũng không thương nổi rồi... Hai đứa yêu thương nhau, sớm cho bà ôm cháu, đó mới là việc cần thiết nhất."
Lời của Lục lão phu nhân khiến cho mặt Đường Tâm Lạc đỏ rần rần.
Cô ngược lại không phải vì xấu hổ mà là hổ thẹn với Lục lão phu nhân.
Lục lão phu nhân đối xử với mình tốt như vậy, mà hôn nhân của cô với Lục Dục Thần chỉ là một vụ buôn bán.
Vừa nghĩ đến đây, Đường Tâm Lạc cảm thấy ray rứt.
Bởi vì trong lòng có tâm sự, đối với câu hỏi của Lục lão phu nhân, Đường Tâm Lạc có chút không yên lòng. Cô biết vậy là không được, Lục lão phu nhân đang hỏi việc sinh hoạt của cô với Lục Dục Thần, nếu không ổn định thì rất có thể sẽ lỡ lời.
Vì vậy, cô mượn cớ vào phòng vệ sinh, chỉnh trang lại một chút.
Lúc Đường Tâm Lạc rời đi, nụ cười trên mặt Lục lão phu nhân buông xuống.
"Nói đi, vì sao con lại cưới đứa bé Tâm Lạc kia? Sao tự nhiên nghĩ thông suốt vậy?"
Lục lão phu nhân nghiêm mặt nhìn cháu đích tôn của mình. Cháu của bà là người như thế nào đương nhiên bà hiểu rõ.
Trước kia uy hiếp dụ dỗ như thế nào cũng không chịu, đột nhiên lại đồng ý kết hôn, sau đó lại đưa một người phụ nữ không quen biết trước về.
Nếu không phải người anh đưa về là Đường Tâm Lạc, Lục lão phu nhân đã đuổi người phụ nữ này ra ngoài.