Phòng ngủ ở lầu bốn là của Lục Dục Thần, mặc dù anh không ở lại đây, nhưng anh là chủ nhân Lục gia đời này, cho nên phòng ngủ trên lầu chỉ anh mới có thể sử dụng.
Lúc Đường Tâm Lạc đi ra khỏi phòng tắm thì thấy Lục Dục Thần đang cầm điện thoại trên ghế salon. Tư thế ngồi của anh rất tùy ý, áo choàng vắt nửa người, cơ bụng săn chắc cũng lộ ra.
Người này, sao lại tùy tiện như vậy, ở đây cũng không phải chỉ có mình anh!
Đường Tâm Lạc thu hồi tầm mắt, làm bộ không chú ý tới anh.
Cô dùng tư thế của đà điểu đi tới mép giường, sau đó cẩn thận không tiếng động leo lên giường.
Thật ra Đường Tâm Lạc hơi sợ Lục Dục Thần.
Cô còn nhớ rõ ánh mắt lúc đó của anh.
Cao ngạo vô tình, cô giống như một con kiến không xứng để anh liếc mắt một cái.
Trong nháy mắt, Đường Tâm Lạc hoàn toàn hiểu rõ.
Giữa cô và anh chỉ là trao đổi, không có tình cảm, không thể đem tình cảm vào.
Dù là... Cô rất rõ tiếng động của trái tim.
Đúng vậy, suýt chút nữa thì cô động lòng với Lục Dục Thần.
Cũng không biết vì sao trong nháy mắt, hoặc là bởi vì đôi mắt phượng nhìn cô đó, hoặc là lúc anh đè cô dưới thân, hoặc là lúc ở cùng với lão phu nhân, nụ cười chân thành của anh.
Có lẽ, mỗi người phụ nữ đều có tình cảm đặc biệt với người đàn ông đầu tiên của minh.
"Haizzz..." Bất tri bất giác thở dài, Đường Tâm Lạc tự nhủ bản thân phải kiềm chế, lại không phát hiện được, tiếng thở dài của cô đã bị người đàn ông chú ý.
Phía bên cạnh bỗng nhiên lún xuống, sau đó, cả người nóng bỏng đột nhiên dính vào cô.
Đường Tâm Lạc đang quay người ra bên ngoài, ngủ ở phía trên.
Vì cố gắng kéo dài khoảng cách với Lục Dục Thần nên cô chỉ cần lăn người một chút thì có thể tới cuối giường.
Cô cứ nghĩ rằng, trải qua sự việc ở cầu thang, tối nay Lục Dục Thần sẽ không có hứng thú nói chuyện với cô.
Dù sao, anh cũng nói rồi, anh không thích người phụ nữ nói nhiều.
Nhưng mà bây giờ, cô đã né tới mép giường nhưng anh vẫn lấn tới.
Chẳng lẽ, anh thật sự đói khát như vậy, đối với người phụ nữ chọc giận anh nhiều lần như cô vẫn có thể chịu được.
Trong đầu Đường Tâm Lạc đang suy nghĩ miên man, âm thanh trầm thấp của Lục Dục Thần truyền tới.
"Một người nên không ngủ được sao?"
Đường Tâm Lạc bị nhột ở cổ, không có trả lời, chỉ lắc đầu.
Động tác này rất rõ ràng, bây giờ cô không muốn nói chuyện với anh.
Cô nghe được một tiếng cười khẽ sau lưng, sau đó, cả người cô bị Lục Dục Thần ôm vào ngực.
Đường Tâm Lạc định giãy giụa, lại nghe thấy anh nói: "Yên tâm, tối nay anh không đụng vào em."
Cô dĩ nhiên không tin tưởng lời của người này, nhưng mà, tứ chi của Lục Dục Thần khỏe mạnh, hai tay như gọng kìm, ôm chặt cô vào ngực.