Thế nhưng mấy giờ sau, cô lại trở về gặp anh.
Thấy nụ cười của cô so với khóc còn khó coi hơn, lông mày xinh đẹp của Lục Dục Thần níu lại.
“Lại đây.” Anh nói, ngón tay thon dài ngoắc ngoắc về phía cô.
Đường Tâm Lạc sững sốt một chút, sau đó ngoan ngoãn lại gần anh.
Thấy cô ngoan ngoãn, lông mày Lục Dục Thần càng nhíu chặt hơn.
Mắt cô còn vươn chút nước mắt dù giấu sau kính đen cũng không qua được mắt anh, cô như vậy, không giống lúc trước gây sự với anh, luôn luôn từ chối, một cái nhíu mày, một nụ cười đều khiến người khác thoải mái.
Bỗng nhiên anh có chút hối hận.
Bẻ gãy cánh của cô để cô đi vào lồng giam, mặc dù bản thân có được cô, nhưng vô tình lại làm cô mất đi bản tính vui vẻ vốn có.
Cặp mắt anh đào xinh đẹp ngày nào nay đã sưng đỏ, dù mang kính cũng không che dấu được.
Lục Dục Thần âm thầm thở dài, cô vẫn còn nhỏ mà, nếu như là anh thì không tính là gì, nhưng đối với tiểu thư như cô, chính là biến cố vô cùng lớn.
Nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực, để cho cô ngồi trên đùi anh.
“Chịu ủy khuất?” Âm thanh vừa lười biếng vừa gợi cảm, so với sự lạnh lùng hồi nãy, thì ấm áp hơn nhiều.
Cơ thể Đường Tâm Lạc run một cái, ngay sau đó, anh liền thấy hai hạt chân châu từ mắt cô chảy xuống.
Nhất thời, anh liền mềm lòng.
Quả nhiên là quá sức của cô, vật nhỏ đáng yêu này sao có thể chịu được dày vò như vậy.
Anh đã điều tra Đường Tâm Lạc từ trước, biết cô luôn được mẹ bảo vệ. Nếu không phải như vậy, cô cũng không gả cho tên đần độn Lục Kình Hạo kia.
“Ngoan, đừng khóc…”
Để đầu cô tựa vào vai mình, Lục Dục Thần cảm thấy khó chịu khi thấy cô khóc.
“Không sao, về sau ai dám khi dễ cô, thì chúng ta sẽ khi dễ lại. Ngoan ngoãn nghe lời, làm vợ của Lục Dục Thần tôi, bảo đảm, sẽ không ai dám khi dễ cô.”
Lục Dục Thần rất ít gặp tình huống như bây giờ, cho nên anh không biết, một khi con gái khóc, càng dỗ, đối phương càng khóc nhiều hơn.
Đường Tâm Lạc cũng như vậy, ban đầu cô đã dặn lòng phải kiên cường, phải dũng cảm đối mắt hết tất cả.
Từ lúc đi vào phòng, cô đã chuẩn bị tâm lý bị Lục Dục Thần chế giễu thậm chí là sỉ nhục.
Nhưng không ngờ, không có chế giễu cũng không có làm nhục.
Chẳng những người đàn ông bá đạo này không khi dễ cô, ngược lại ngay lúc cô yếu đuối nhất, anh lại ôm ấp, an ủi cô.
Vừa mới bị người thân phản bội nên cô biết mình không nên mềm lòng, nhưng mà, khi người đàn ông này ôm cô, dỗ dành cô, nước mắt liền không kìm được mà chảy ra.
“Oa, oa oa…”
Cô không nên khóc, không nên mềm yếu.
Nhưng mà, cho cô lần này đi.
Cho cô khóc ra hết đi, bao nhiêu ủy khuất cùng nghẹn uất, cho cô giải tỏa ra hết một lần.
Cô bảo đảm, sau lần này cô sẽ là một Đường Tâm Lạc thật kiên cường.
…
Vốn chỉ là tiếng nức nở nhẹ nhàng, sau khi anh an ủi liền biến thành khóc lớn.
Cô ghé đầu vào vai anh, giống như muốn phát tiết tất cả ủy khuất ra bên ngoài.
“Ngoan, ngoan đừng khóc..”