“Đúng vậy, anh đương nhiên là cố ý.” Lục Dục Thần không chút nào che lấp gật đầu.Sắc mặt Đường Tâm Lạc thay đổi, ngay cả âm lượng cũng đột nhiên đề cao lên: “Lục Dục Thần, anh trước đây không phải người nhàm chán như vậy! Chúng ta việc nào ra việc đó, đây là công việc, không liên quan đến tình cảm cá nhân.
Anh chơi người khác như vậy rất vui sao?”Lục Dục Thần gật đầu, không có ý kiến: “Đúng vậy, chơi rất vui.”Ít nhất như vậy, có thể để em chủ động tìm đến đây.“Anh----“Đường Tâm Lạc bị anh chọc giận quá mức, tuy rằng đau lòng Đường thị, nhưng muốn cô tiếp tục như vậy, cô sợ chính mình làm ra hành động gì không khống chế.“Coi như hôm nay tôi không đến đây đi! Hẹn gặp lại, không, phải nói la không bao giờ muốn gặp lại, Lục gia!”Cô nổi giận đùng đùng muốn đi ra ngoài.Ai ngờ mới vừa đi qua người anh, tay của nam nhân đã đánh úp đến, trực tiếp kéo lấy cổ tay cô, đem cả người cô kéo vào trong ngực anh.“Đều đã làm mẹ rồi, sao tính tình còn như vậy hả?”Anh đem cô ôm trong ngực, ở tình huống cô không kháng cự được mà đem cả người cô bế lên.“Lục Dục Thần, anh làm gì đó, buông tôi ra!” Đường Tâm Lạc không dự đoán được anh sẽ dùng chiêu này, giãy giụa muốn đi xuống.“Bảo bối, đừng lộn xộn…… Em không vì chính mình, cũng phải vì đứa con trong bụng mà suy nghĩ.
Anh nếu buông tay, em mà ngã xuống sẽ làm con bị thương.”Lục Dục Thần thật sự không giống tiểu nhân nhau đê tiện giảo hoạt!Anh vậy mà lại ý thế người cao nên cố ý ôm cô lên cao hơn.Cô liền ngoan ngoãn nằm trong khuỷu tay anh, tay phải anh nhẹ nhàng che chở phía sau cô.Nếu lúc này cô làm ầm ĩ lung tung, buộc anh buông tay.Ngã xuống rồi không làm đến bụng cũng sẽ dọa con sợ.”“Anh…..Anh sao lại có thể đê tiện như vậy chứ!” Cô chạy không thoát, chỉ có thể ngưng dùng sức , đôi mắt hoa đào mờ mịt hơi nước hung hăng trừng anh.”Nhưng mà nghe được đánh giá của cô, Lục Dục Thần không giận mà lại cười.“Vì để cướp lại bà xã, đê tiện một chút thì có quan hệ gì chứ.”Cô giận dữ phản bác: “Tôi không phải bà xã của anh!”“Em nói thì không tính.”“Anh….Tôi đã nói với anh rồi, chồng tôi họ Lục, nhưng là Lục Kình Hạo chứ không phải Lục Dục Thần! Nói với anh bao nhiêu lần là anh nhầm rồi, không cần quấn lấy tôi nữa!”Cô cố ý nhắc đến Lục Kình Hạo để chọc giận anh.Nếu bình thường cô nói như vậy nam nhan đảm bảo sẽ giận đến sắc mặt xanh mét.Nhưng hôm nay anh lại không có việc gì.Thậm chí đôi mắt từ trước đến nay thâm thúy lại mang theo ý cười dịu dàng khiến người sợ hãi.“Bảo bối, anh nói rồi.
Có phải hay không, em nói cũng không tính được.
Em nếu không tin thì theo anh về nhà, anh cho em coi giấy hôn thú.”Anh mặt dày mà cười, thậm chí còn mang theo một ít sủng nịch.Nhưng anh càng dịu dàng, miệng cười càng sâu thì lại càng làm Đường Tâm Lạc thấy sợ hãi hơn.Lục Dục Thần không thích hợp, thậm chí so với người nổi giận khi nghe đến tên Lục Kình Hạo thì càng khó đối phó hơn.“Không quậy nữa?” Anh thân mật dùng chóp mũi cao thẳng của mình cọ lên chớp mũi cô.Đường Tâm Lạc không bắt bẻ nữa, nhưng bị anh tiếp xúc thân mật thì lập tức run lên.Cô quay mặt đi, cự tuyệt sự đụng chạm của anh.Nhưng nam nhân lại chỉ nhẹ nhàng hôn lên gương mặt không chút phấn son của cô.“A….
Lục Dục Thần, anh cuối cùng là muốn làm gì!” Đường Tâm Lạc kinh ngạc che lại bên mặt.Nam nhân nhướng mày, vẻ mặt vô tội, “Là chính em nghiêng ra sườn mặt mà….
Chẳng lẽ không phải cố ý muốn để anh hôn sao?”.
Danh Sách Chương: