Để trả thù anh, cô lại...
Tất cả chuyện hôm qua tua lại như một thước phim quay chậm, cô bị người đàn ông kia đè dưới người, xương quai xanh hấp dẫn tinh xảo, còn có...
Đường Tâm Lạc lắc đầu, buộc mình không suy nghĩ tới nữa.
Không biết nên cười bản thân mình ngu hay là đáng thương, chỉ vì muốn trả thù lại quyết định làm ra loại chuyện này, Nửa bên kia giường ngay cả hơi ấm cũng không còn, nói rõ đối phương đã rời đi lâu rồi.
Cũng đúng, sau khi làm xong thì chẳng còn quan hệ gì, hai bên không gặp cho đỡ lúng túng.
Thở dài một hơi, Đường Tâm Lạc bò dậy khỏi giường, cố nén cơn đau đớn, mặc xong quần áo, nhanh chóng chạy ra khỏi tòa nhà xa hoa mà lạnh lẽo này.
___
Hoảng hốt rời đi, cô bắt taxi đi về, may mà ngoại trừ quản gia và người giúp việc thì không có ai, vì vậy cô cũng không cần giải thích gì.
Cúi đầu trốn vào phòng mình, Đường Tâm Lạc nằm trên giường, từng chuyện tua nhanh trong đầu.
Ban đầu là cô chủ động theo đuổi Lục Kình Hạo, bởi vì mẹ bệnh nặng, hy vọng cuối của bà là thấy cô lập gia đình. Mà lúc đó, Lục Kình Hạo vừa vặn xuất hiện, phù hợp với tiêu chuẩn chồng tương lai của cô.
Nếu như nói rằng việc tiến đến với Lục Kình Hạo chỉ để cho mẹ yên lòng thì sau hai lần gặp gỡ, cô đã thừa nhận mình có cảm tình với người đàn ông đẹp trai đó.
Chẳng qua là sau khi kết hôn, bệnh tình của mẹ cô không những trầm trọng hơn, mà Lục Kình Hạo cũng viện cớ bận rộn biến mất.
Biến mất một cái là nửa năm, dù là lễ tang của mẹ cô, anh ta cũng vì công việc mà không thèm về nước.
Bây giờ nhớ lại, có lẽ từ khi bắt đầu anh ta cũng chưa từng thích mình.
Lục Kình Hạo... Người đàn ông này, cuối cùng cô đành nhẫn tâm từ bỏ.
Trái tim không nhịn được mà đau đớn, Đường Tâm Lạc tự nói, đây là lần cuối cùng cô được phép đau lòng vì anh ta.
Đột nhiên, một đôi mắt thâm thúy lạnh nhạt xuất hiện trong đầu cô.
Người đàn ông tối hôm qua... Bởi vì cô khóc quá nhiều nên thị lực không được tốt lắm, rõ ràng không thấy được tướng mạo của anh, nhưng trong đầu không thể quên được đôi mắt đen láy đó.
Mặc dù không có cách nào khẳng định, nhưng cô có cảm giác, đôi mắt đen láy kia thuộc về người đàn ông tối qua.
Không thể nghĩ tới anh nữa, tối qua chỉ là cô muốn trả thù thôi. Đường Tâm Lạc lê cơ thể mệt mỏi đi tắm, bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Đến nổi những phiền phức của cô và Lục Kình Hạo, cô cũng gác lại chờ tỉnh dậy mới giải quyết.
Mà bên kia...
"Lục gia, là thuộc hạ sơ sót, xin ngài trách phạt." Người đàn ông đeo kính kia cung kính nửa quỳ xuống.
Người đàn ông cao cao tại thượng ngồi ở trên, trên mép có một nụ cười nghiền ngẫm.
"Ngay cả người cũng nhầm lẫn, việc kiểm tra trước của mấy người giống như đang kể chuyện hài vậy." Đáy mắt người đàn ông lạnh lùng khiến người khác không dám nhìn thẳng.
"Mau đi tìm người phụ nữ tối qua, nếu mà còn sai lầm nữa... Mạnh Trạch, cậu cảm thấy tôi có thể dễ dàng cho qua nữa không?"
Người thư ký tên Mạnh Trạch không nhịn được mà run rẩy.
"Dạ, Lục gia. Xin Lục gia yên tâm, lần này nhất định không có sai lầm nữa."
Mạnh Trạch cẩn thận lùi xuống, đây là tầng cao nhất ở tòa nhà tại Tân Cảng, bởi vì bên đây xảy ra chút chuyện nên cần đích thân Lục gia đến, vì vậy sáng nay bọn họ mới vội vã rời đi.