Mục lục
Thời Gian Cùng Anh Triền Miên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lục Dục Thần cứ như vậy.Dường như không có việc gì mà đỡ Cố Huyên Nhi đi qua người các cô.Diana xem thiếu chút nữa không áp chế được lửa giận, muốn đi lên lý luận lại bị Đường Tâm Lạc kéo lấy cánh tay.“Diana, đừng đi….”“Vì sao không đi, anh ta rõ ràng đã thấy cô….”“Tôi biết.” Đường Tâm Lạc gật đầu, nhìn bóng dáng quen thuộc kia đỡ người phụ nữ khác đi ngày càng xa.“Biết mà cô còn không cho tôi ngăn bọn họ lại!” Diana nóng nảy: “Cô hiện tại trên danh nghĩa vẫn còn là vợ của anh ta, anh ta đối với cô như vậy mà cô không thể hỏi cho rõ ràng sao?”“Diana, vô dụng thôi.

Tôi đã nói rồi, chúng tôi không thể quay lại được nữa….”Đường Tâm Lạc cúi đầu, để mặc sự lạnh lẽo ăn mòn đáy lòng cô.“Không cần chất vấn điều gì, nếu cô muốn tốt cho tôi thì giúp tôi chụp hình lại gửi cho luật sư Bạch đi.”*Lục Dục Thần đỡ Cố Huyên Nhi lên xe.Đến khi xe khởi động, vượt khỏi tầm mắt của Đường Tâm Lạc anh mới buông ra đôi tay đỡ Cố Huyên Nhi.Chẳng những kéo dãn khoảng cách giữa hai người, còn cố tình quay sang hướng khác.“Dục Thần?” Cố Huyên Nhi khó hiểu nhìn anh, nghĩ có lẽ mình suy nghĩ nhiều.Vì sao trong một giây vừa rồi, cô ta lại cảm nhận được khí lạnh tản ra từ người Lục Dục Thần.Thậm chí còn có loại cảm giác chán ghét.“Sao?” Lục Dục Thần quay đầu nhìn cô ta, thần sắc lạnh lùng.Cùng người vừa rồi sắc mặt hiền hòa lại dịu dàng chăm sóc hoàn toàn khác nhau.“Dục Thần….Có phải em đột nhiên trở về quấy rầy đến anh không?Xin lỗi, em không cố ý…..

Bởi vì ba nói anh họ có đội chữa bệnh có thể chăm sóc cho thân thể của em, nên em mới…..”“Không liên quan đến chuyện của em.” Lục Dục Thần nhíu mày cắt lời cô ta.Nhưng ánh mắt lạnh lẽo vẫn không thay đổi.“Em sau khi trở về thì nghỉ ngơi cho tốt đi, anh gần đây khá bận, có thể sẽ không rảnh thăm em.”“Vâng, em biết rồi.


Không sao cả, chỉ cần anh không trách em đột nhiên trở về là tốt rồi….

Dục Thần, cảm ơn anh, em biết công việc anh bận rộn.


Nhưng mà nghe tin em về anh vẫn đến dẫn em đi kiểm tra.

Em rất cảm động.”Cố Huyên Nhi gợi lên ý cười tự nhận là thánh thiện, khuôn mặt nhỏ tái nhợt lại nhu nhược, nhìn qua rất khiến người yêu thương.Nhưng mà Lục Dục Thần không có dịu dàng vỗ về như trong dự tính.Anh chỉ lạnh lùng “Ừ” một tiếng, không phủ nhận cũng không khẳng định.Hai người cứ như vậy không nói gì suốt đương đi, đến khi tài xế chạy đến dưới chung cư.“nơi này cách trung tâm chữ bệnnh của anh họ em khá gần.”Lục Dục Thần cũng là vừa rồi mới biết được Việt Trạch là anh họ của Cố Huyên Nhi.“Về sau em cứ ở đây đi, vú Lý vẫn theo chăm sóc cho em.

Bà ta sẽ ở lại đây, nên có yêu cầu gì cứ nói với bà ta là được.”Cố Huyên Nhi xuống máy bay đã trực tiếp đi đến trung tâm chữa bệnh,Ở trên đường cô gọi điện thoại cho Lục Dục Thần, vốn dĩ cho rằng Lục Dục Thần sẽ hơi lâu mới đến kịp thăm cô ta.Nhưng cô ta không ngờ vừa đến trung tâm Lục Dục Thần đã có mặt.Cô ta còn cho rằng Lục Dục Thần đối với mình khác với mọi người.Nhưng hiện tại anh lại không cho mình đến nhà họ Lục, ngược lại để cô ở chung cư tầm thường này.Trên mặt cô ta nhanh chóng lộ ra thất vọng..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK