Việt Trạch cả người dựa vào ghế da sau lưng: “Nói.
”“Chuyện đó….
.
Tôi vừa nhận được điện thoại của Bạch Vũ.
Nói là….
.
Đường tiểu thư muốn để anh ta làm luật sư cho cô ấy.
”“Cô ấy muốn thưa kiện?”Đường Tâm Lạc muốn thưa kiện, tự nhiên sẽ có thủ hạ của Lục Dục Thần giúp đỡ.
Không phải Phạm Tần Nghị rất lợi hại sao.
Dù Đường Tâm Lạc có mất trí nhớ cũng có thể tìm ông ta hỗ trợ.
“Đúng vậy, Bạch Vũ nói….
.
Là Diana giới thiệu cho Đường tiểu thư.
Hiện tại Bạch Vũ còn đang do dự không biết có nên tiếp túc với vụ kiện này không, dù sao….
.
”Dù sao thì tiếp nhận vụ kiện này chẳng khác nào công khai đối đầu với Lục gia.
“Cô ấy muốn kiện cái gì?”“Thiếu gia, là….
là về việc ly hôn.
”Nghe Blanco nói Việt Trạch cũng hơi giật mình.
Anh ta biết Đường Tâm Lạc mất trí hớ thật sự, nhưng không nghĩ đến sau khi mất trí nhớ cô lại mạnh mẽ như vậy.
Cũng do cô cho rằng chồng mình vẫn là tra nam trước kia, đương nhiên phải rời khỏi Lục Dục Thần rồi.
Nghĩ vậy Việt Trạch không nhịn được cong môi.
Giây tiếp theo, đôi mắt xanh biển lộ ra thâm ý: “Nói với Bạch Vũ giúp cô ấy đi.
Chẳng những giúp, còn phải dùng hết khả năng để thắng kiện.
”Nếu Lục Dục Thần không giải quyết Cố Huyên Nhi thì anh ta đành phải giúp Đường Tâm Lạc một phen.
“Vâng thưa thiếu gia.
”*Đường Tâm Lạc và Diana ở bên ngoài văn phòng đợi hồi lâu.
Đến nửa tiếng sau mới có một nữ thư ký trang điểm hợp thời mời các cô đi vào.
Vốn dĩ cho rằng Diana và luật sư Bạch Vũ đều thuộc tập đoàn Lôi Đinh Đốn nên muốn gặp cũng sẽ dễ dàng.
Không nghĩ tới hai cô phải đợi ở bên ngoài lâu như vậy.
“Cô đừng tức giận, Bạch Vũ chính là như vậy đấy.
Tính tình kỳ quái, tính cách cũng không tốt lắm, dù bọn tôi chung tập đoàn thì ngày thường cũng ít khi giao tiếp với nhau.
”“Không sao, luật sư Bạch lợi hại như vậy, tính tình kỳ quái một chút cũng là chuyện đương nhiên.
”Cô không sợ tính tình đối phương kỳ quái, chỉ sợ năng lực của đối phương không đủ thôi.
Đều biết chỉ có người năng lực mạnh tính cách mới có thể kỳ quái.
Phạm Tần Nghị nếu không phải bởi vì có Lục Dục Thần thì cũng không dễ thấy mặt.
Thư ký mang hai ngươi đến trước cửa văn phòng mới dừng lại: “Xin hỏi trong hai vị ai là người cần kiện vậy?”Diana sửng sốt một chút, chỉ vào Đường Tâm Lạc nói, “Là cô ấy.
”Thư ký gật đầu nói với Diana: “Vậy mời cô ở bên ngoài chờ.
”Lại quay đầu, nhìn về phía Đường Tâm Lạc, “Vị tiểu thư này, xin theo tôi.
”Thì ra Bạch Vũ có quy định là chỉ muốn đơn độc gặp khách.
Diana không có cách, đành phải lui ra ngoài.
Đường Tâm Lạc được thư ký dẫn vào trong phòng.
Văn phòng bên trong theo phong cách tối giản, bên trái là bàn để văn kiện trắng.
Bên phải là bàn trà màu trắng.
Hai ghế sô pha đơn màu trắng đặt dối diện nhau.
Chính giữa vị trí cửa sổ là một cái bàn trắng.
Đặt vào đó cũng là ghế xoay màu trắng.
Phía sau bàn là nam nhân mặc áo sơ mi trắng.
Tuổi nhìn qua không lớn lắm.
Lớn lên cũng xem như tương đối đẹp trai, trên mặt đeo một mắt kính gọng trắng.
Đường Tâm Lạc nhịn không được duỗi cổ nhìn sau lưng anh ta.
Quả nhiên ghế dựa anh ta ngồi cũng màu trắng.
.
Danh Sách Chương: