Mục lục
Thời Gian Cùng Anh Triền Miên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả nhiên Lục Dục Thần làm việc nhanh chóng quyết đoán, sau khi hai người bàn xong, cô liền bị mang đến cục dân chính.

Trên đường, cô dịu dàng nói với Lục Dục Thần, chứng minh nhân dân, điện thoại cùng thẻ ATM đều bị Đường gia giữ, nếu như muốn lấy lại phải chờ đến 3 ngày sau.

Kết quả Lục Dục Thần làm như không nghe, vẫn tiếp tục dẫn cô đi.

Khi vào cục dân chính, chẳng những có chuyên gia tiếp đón, giấy chứng minh của cô cũng được chuẩn bị ổn thỏa.

Càng kỳ quái hơn là, sau khi Lục Kình Hạo ra khỏi Đường gia, vậy mà đã làm xong thủ tục ly hôn với cô.

Cho nên, khi Đường Tâm Lạc ra khỏi cục dân chính, trong tay cầm hai cuốn sổ đỏ.

Một quyển là giấy ly hôn, một quyển là giấy kết hôn.

Một lần nhận cả hai cái, nghĩ đến cảnh hồi nãy người ta giúp họ làm thủ tục, vị nhân viên kia đồng tình nhìn Lục Dục Thần, bỗng nhiên Đường Tâm Lạc cười không chút lưu tình.

Cô thì không sao, nhưng mà sắc mặt người nào đó, rất khó coi a.

Thấy Lục Dục Thần đen mặt, Đường Tâm Lạc không dám lỗ mãng ngoan ngoãn đi theo sau anh. Lúc hai người lên xe, thái độ của Mạnh Trạch đối với cô hoàn toàn thay đổi.

Hồi nãy xuống xe, anh chỉ khách khí mở cửa. Nhưng bây giờ, anh lại cung kính chờ ở cửa, lúc chuẩn bị lái xe cũng không quên nhắc cô một câu "thiếu phu nhân cẩn thận."

Xe lại khởi động lần nửa, Lục Dục Thần ngồi bên trái của cô, khoảng cách rất gần, bầu không khí giữa hai người cũng trở nên xấu hổ.

Từ lúc chuẩn bị kết hôn, cô đã cảm thấy toàn thân anh tản ra khí áp thấp. Lúc tiến vào cục dân chính, dường như anh không nói lời nào.

Ban đầu còn tưởng là vì quyển ly hôn kia, nhưng bây giờ nghĩ lại, hình như lúc đi vào cục dân chính thì anh đã bắt đầu khó chịu.

Do cô không cẩn thận đắc tội anh sao?

Đường Tâm Lạc yên tĩnh nhìn Lục Dục Thần, muốn nhìn ra chút manh mối trên mặt anh.

Lục Dục Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt thâm sâu bí hiểm, rất khó nhìn ra anh đang suy nghĩ gì.

Trong nháy mắt, cô bị Lục Dục Thần thu hút. 

Tóc của anh đều vuốt ra sau ót, khuôn mặt tuấn mỹ sắc bén cứ thế hiện ra.

Từ trước đến giờ, đây là gương mặt đẹp nhất mà cô nhìn thấy, so với gương mặt anh tuấn của Lục Kình Hạo, thì hoàn mỹ tinh xảo hơn nhiều, nam tính mị lực khí thế đều có hết.

Vốn Đường Tâm Lạc chỉ muốn suy đoán tâm tư của Lục Dục Thần, không nghĩ tới nhìn một lúc, liền bị anh mê hoặc.

Đến khi Lục Dục Thần nhìn lại, cô mới giật mình lấy lại tinh thần.

Nghĩ đến bản thân vừa rồi ngẩn người, khóe miệng Lục Dục Thần lộ ra ý cười. Chẳng qua chỉ là một giao ước mà thôi, một năm rất nhanh sẽ trôi qua, rồi tất cả chỉ là quá khứ, anh làm sao lại ngẩn người vì chuyện này chứ.

Đường Tâm Lạc hoàn toàn không hiểu nụ cười của anh là có ý gì.

Hiện tại trong đầu cô có chút loạn, bị bắt quả tang nhìn lén người khác làm cô thấy mất mặt, không muốn bị Lục Dục Thần hiểu lầm mình "mê trai", chỉ có thể nói sang chuyện khác:

"Không có chuyện gì..."

Cái khó ló cái khôn, cuối cùng cũng nghĩ ra chuyện khác.

"Chẳng qua em có chút tò mò, tại sao lại là em?... Vì sao anh giúp em...Nếu như anh cần một người kết hôn, thì chắc còn nhiều người tốt hơn mà."

Kết hôn xong mới hỏi tới chuyện này, hình như hơi muộn chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK