Đường Tâm Lạc nghe Trác Nhã Dung nói xong, ngoan ngoãn nằm xuống.
Chùm ở trong chăn, từ dưới chăn lộ ra một đôi mắt hoa đào ngập nước, nhìn Trác Nhã Dung.
“Mẹ…Mẹ không cần ở đây với con, mẹ cũng đi nghỉ ngơi đi.
”Ban đầu khi từ trong ác mộng giật mình tỉnh giấc, cả trái tim Đường Tâm Lạc đều bị tan vỡ.
Trước mê man, cô bị Lục Dục Thần giày vò đến quá thảm rồi.
Ở trên xe, ánh mắt anh ham m.uốn như vậy, động tác của anh mãnh liệt không phân rõ phải trái như vậy.
Anh ép buộc cô làm những chuyện đó, không hề thương tiếc, gần như có thể xem như là một loại hình phạt.
Nhưng bây giờ, trái tim tan nát của cô, lại được Trác Nhã Dung an ủi.
Trác Nhã Dung bao dung và ấm áp, để cho cô không kìm lòng được nghĩ đến mẹ ruột đã qua đời.
Bà cũng giống Trác Nhã Dung, nguyện ý nghe uất ức của cô, nguyện ý tin tưởng cô, cho cô cơ hội giải thích.
“Con yên tâm…Mẹ bên cạnh con, chờ con ngủ, mẹ sẽ đi nghỉ ngơi.
”Làm sao Trác Nhã Dung yên tâm, để Đường Tâm Lạc ở đây một mình.
Cô nhìn yếu như vậy, nhỏ xinh như vậy, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến.
Phụ nữ mang thai, dễ suy nghĩ miên man, mặc kệ là vì huyết mạch Lục gia, hay vì thân thể suy nhược của Đường Tâm Lạc, lúc này, Trác Nhã Dung nhất định phải canh giữ ở đây.
Đường Tâm Lạc khuyên một hồi, khuyên không được, hơn nữa bây giờ cô vô cùng mỏi mệt, không ý thức mắt cũng dần dần nhắm lại.
Trông Đường Tâm Lạc, nhìn cô dần dần ngủ say, lúc này Trác Nhã Dung mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thời gian, rạng sáng bốn giờ.
Trác Nhã Dung đang chuẩn bị dựa vào sofa nghỉ ngơi một lúc, lúc này cửa phòng ngủ mở ra.
*“Dục Thần, con đã về? Đi…Chúng ta ra ngoài nói chuyện.
”Trác Nhã Dung thấy rõ người đứng trước cửa là ai,trên mặt lộ ra vui vẻ.
Nhưng nghĩ đến con dâu vừa mới nằm ngủ, lập tức đè thấp giọng nói, đi qua, muốn kéo con trai ra ngoài.
“Không cần.
” Lục Dục Thần nắm lấy tay Trác Nhã Dung, từ trên người anh kéo xuống.
“Mẹ, mẹ đi về trước đi…Con mệt.
”Sắc mặt Lục Dục Thần nhìn qua bình thường không có gì khác biệt, ngoài một điểm lạnh lùng.
Nhưng cảm giác anh say, để cho Trác Nhã Dung có chút lo lắng.
“Trước con theo mẹ ra ngoài, mẹ có lời muốn nói với con…”Có một số việc, bà cảm thấy, mình phải nói rõ ràng với con trai.
Chỉ tiếc, Lục Dục Thần không hề cảm kích.
“Quá muộn, có việc gì ngày mai lại nói.
”Từ lúc nhỏ, sớm con trai đã không phải bà có thể sai bảo được.
Ý muốn cản người của Lục Dục Thần mãnh liệt, Trác Nhã Dung không có biện pháp, chỉ có thể để cho anh nghỉ ngơi, muốn ngày mai nói rõ ràng chuyện Việt Trạch cho anh.
Sau khi Trác Nhã Dung rời khỏi đây, mặt Lục Dục Thần không chút thay đổi, cuối cùng xuất hiện cảm xúc thay đổi.
Anh cau mày, ánh mắt âm u, nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của Đường Tâm Lạc.
Đường Tâm Lạc trong lúc ngủ mơ, nhắm chặt hai mắt, trên lông mi mỏng, thậm chí vẫn còn dính nước mắt.
Trên mặt cô, loang lổ nước mắt, đôi mắt xinh đẹp, cũng hơi sưng đỏ.
Lục Dục Thần nhìn chằm chằm cô như vậy.
Không biết chăm chú nhìn bao lâu, người đàn ông trong bóng đêm, đột nhiên di chuyển.
Tiếp đó, đi vào nhà tắm.
Một lát sau, người đàn ông rửa sạch mùi rượu trên cơ thể, mặc áo ngủ đi ra từ phòng tắm.
Trong tay, cầm một cái khăn ướt.
Nhẹ nhàng đi đến bên giường, xác định cô gái trên giường hoàn toàn ngủ say, không có dấu hiệu muốn tỉnh.
Anh mới cúi người, dùng khăn bông ướt trong tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Vốn chuẩn bị giúp cô lau khuôn mặt nhỏ nhắn, sẽ rời khỏi phòng ngủ.
Nhưng sau khi tiếp xúc gần gũi, nhìn cô ngủ say, bộ dạng vô cùng nhu thuận dịu hiền.
Cuối cùng Lục Dục Thần không nhịn được, cô khẽ nhếch môi, nhẹ nhàng hôn xuống.
Trong lúc ngủ mơ, bên tai Đường Tâm Lạc, dường như vang lên một âm thanh khàn khàn trầm thấp.
“Tiểu Lạc, thực xin lỗi.
”.
Danh Sách Chương: