Ban đầu Lục Dục Thần chỉ định ở nước M một tuần, cuối cùng vì công việc quá nhiều nên kéo dài thêm một tuần nữa.
Lúc này cô đang ngồi máy bay tư nhân về thành phố A, Lục Dục Thần với cô cũng đã gần hai tuần không gặp nhau.
Len lén quan sát người đàn ông bên cạnh, chẳng biết vì sao Đường Tâm Lạc cảm thấy Lục Dục Thần có chút khác lạ.
Dung nhan tuấn tú đang cau mày nhìn vào máy tính xách tay, ánh sáng nhẹ nhàng hắt lên mặt anh, cả người bao bọc bởi sự quý phái.
Chẳng qua là anh lạnh lùng hơn hai tuần trước rất nhiều.
Thị lực của cô đã hoàn toàn hồi phục, dù là thay đổi một chút cũng không thoát khỏi mắt cô.
Sáng nay, Lục Dục Thần đột nhiên cho người đến đón cô, không chào hỏi, không thông báo, lạnh lùng cứng rắn giống như đối xử với người xa lạ.
Lúc tới sân bay, sau khi thấy cô, biểu hiện của Lục Dục Thần cũng lạnh nhạt khiến người khác cảm thấy kỳ lạ.
Rõ ràng lúc còn ở thành phố A, anh còn... Đối xử với mình như vậy.
Nhưng lúc thấy cô, anh chỉ lạnh lùng gật đầu một cái, sau đó thì cúi đầu vào làm việc, từ đầu tới cuối không thèm nhìn cô một cái.
Thật ra là vì sao chứ?
Đường Tâm Lạc chống cằm, gò má nhìn về phía anh, đôi mắt sống động lởn vởn trên mặt anh.
Mới "tân hôn" hai tuần, cô lập tức bị "chồng" hắt hủi. Có khi nào đáp máy bay xuống thành phố A, người đàn ông này đột nhiên nói anh đổi ý, muốn ly hôn với cô không?
Đến lúc đó, cho dù là có tiền bồi thường cô vẫn thiệt thòi
Nếu không thể trả thù những người coi thường cô, không thể giành lại Đường gia, cho dù có nhiều tiền hơn thì cô vẫn không cần.
Vén tóc sang một bên, cởi dây an toàn ra, Đường Tâm Lạc đứng lên.
Máy bay rất vững vàng, nhưng không hiểu sao khi cô vừa đứng lên thì máy bay lắc nhẹ.
Căn bản cô muốn đi xem vẻ kỳ lạ của Lục Dục Thần, máy bay bỗng chao đảo, Đường Tâm Lạc không chút do dự thuận theo ngã về phía Lục Dục Thần, vừa vặn được một bàn tay đỡ.
Cuối cùng Lục Dục Thần đã ngước mắt, đây là lần đầu tiên anh nhìn thẳng mặt cô trong hai tuần nay.
"Cẩn thận chút." Anh nói, âm thanh trong trẻo lại lạnh lùng hời hợt.
Có chút kỳ lạ, rất kỳ lạ.
Ban đầu Đường Tâm Lạc đang được anh đỡ, có thể đứng vững nhưng lại vì giọng lạnh lùng này, cô cũng chẳng biết vì sao lại lệch người sang phía anh.
Trọng tâm không vững, thuận thế té vào trong ngực anh.
"Xin lỗi... Trượt chân."
Đường Tâm Lạc nằm vừa vặn trong lòng anh, mà gương mặt nhỏ lại vùi trong ngực anh.
Một mùi nước hoa nhàn nhạt, không thuộc về anh mà cũng chẳng phải của cô vươn vấn ở mũi.
Là mùi nước hoa phụ nữ, hương đầu là hoa lê, hương giữa là hoa lan, cuối là oải hương.
Lỗ mũi Đường Tâm Lạc rất nhạy, vì lúc trước thị lực không được tốt, đồ được ngửi qua thì sẽ không quên mấy.
Giá chai nước hoa này cô nhớ, là mẫu mới nhất của một thương hiệu cao cấp, một chai khoảng 3000$.
Người phụ nữ có thể sử dụng ở giá đó rất ít, mà bây giờ trên cổ áo của Lục Dục Thần dính mùi nước hoa như vậy.
Vì vậy... Cô đứng lên, nhìn về phía Lục Dục Thần.
Đây chính là nguyên nhân anh lạnh nhạt với cô sao?
Đường Tâm Lạc cảm thấy có chút buồn cười, chưa cưới được bao lâu đã đi tìm người khác. Người của Lục gia quả thật nhiệt tình.