Ngụy Quân trong lòng nói ngươi nha là đang hại ta nha.
"Đại vương, có phải làm người chấp bút này, nhất định sẽ chết hay không?"
Nhị hoàng tử đã phong vương, Đại vương là phong hiệu của hắn.
Hắn do dự một chút, nhưng vẫn gật gật đầu: "Không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, cửu tử nhất sinh."
"Ta không làm người chấp bút này, chẳng phải là để cho người khác thay ta đi tìm chết." Ngụy Quân lắc đầu nói: "Đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm. Việc này, không phải quân tử."
"Ngụy Quân, ngươi là không giống." Minh Châu công chúa gia nhập hàng ngũ khuyên bảo: "Thiên phú của ngươi cao hơn so với người khác rất nhiều, tương lai có thể lấy được thành tựu rất lớn. Quân tử tàng khí ở thân, đợi thời mà động, đây mới là ngươi nên làm."
Ngụy Quân cười cười, trong tươi cười tràn ngập hào khí cùng tiêu sái: "Công chúa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, ta cự tuyệt trở thành người chấp bút, học sĩ hàn lâm đã dưỡng thành Hạo Nhiên Chính Khí khác cũng không nguyện tranh vũng nước đục này, vậy chuyện đó cuối cùng đại khái sẽ rơi ở trêи người Lý Thám hoa. Triều đình sẽ giúp Lý Thám hoa dưỡng ra Hạo Nhiên Chính Khí, sau đó để cho hắn trở thành một kẻ chết thay."
Minh Châu công chúa không nói gì, là ngầm thừa nhận.
Lý Thám hoa lập tức như bị sét đánh.
Ăn dưa ăn đến trêи đầu mình, cảm giác nọ quá kϊƈɦ thích đi.
"Ta. . . ta. . ."
Lý Thám hoa không biết nên nói cái gì cho tốt.
Nhị hoàng tử chân thật nói: "Ta bảo hộ gia tộc của người vô sự."
Minh Châu công chúa cũng nói: "Bản cung cũng có thể bảo hộ, Ngụy Quân còn sống, tương lai hắn sẽ cứu vớt càng nhiều nhiều, hy sinh của ngươi là có giá trị."
"Không có giá trị."
Người nói là Ngụy Quân.
Hắn nhìn Minh Châu công chúa, gằn từng chữ: "Toàn bộ hành vi lấy danh nghĩa hy sinh người khác đi cứu vớt càng nhiều người, đều là đang xem tính mạng con người như cỏ rác."
Minh Châu công chúa nhíu mày: "Ngụy Quân, ngươi còn trẻ tuổi, không biết có một số thời điểm cuộc đời là phải đưa ra lựa chọn."
"Ta biết cuộc đời phải đưa ra lựa chọn, nhưng giáo ɖu͙ƈ mà ta tới nay nhận được nói cho ta biết, thiên tướng hàng đại nhâm vu tư nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thể phu, không phạp kỳ thân, hành phất loạn kỳ sở vi, sở dĩ động tâm nhẫn tính, tằng ích kỳ sở bất năng (Thiên tướng muốn hạ sứ mệnh trọng đại cho người nào đó, nhất định phải trước khiến cho hắn trong lòng thống khổ, khiến cho hắn gân cốt mệt nhọc, làm cho thân thể hắn trải qua khổ đói khát, khiến cho hắn bị bần cùng khổ, khiến cho hắn làm việc không thuận, (thông qua cái này) làm cho tâm hắn kinh động, khiến cho tính cách hắn kiên cường hẳn lên, gia tăng cho hắn năng lực mà hắn chưa có). Thánh nhân không có nói cho ta biết, cuộc đời là phải dựa vào hy sinh người khác tới cứu chính mình. Thánh nhân càng không có nói cho ta biết, một người có thể dựa vào hy sinh người này để cứu người kia, lại còn lấy một bộ sắc mặt thi ân."
Không để ý sắc mặt biến khó coi của Minh Châu công chúa cùng nhị hoàng tử, Ngụy Quân tiếp tục nói: "Đại vương, Minh Châu công chúa, các người nếu thật sự muốn cứu ta, vậy tự mình đi làm người chấp bút kia. Nếu các người muốn lấy mạng người khác đến đổi mạng của ta, còn ý đồ được cảm kϊƈɦ của ta, ta hiện tại có thể nói cho các ngươi —— không có khả năng!
"Đều là sinh ra từ trong bụng mẹ, mọi người đều là một lần làm người. Đại vương, Minh Châu công chúa, thế giới này ai cũng không cao hơn ai, ai cũng không từ nhỏ đã hy sinh vì người khác."
Ngụy Quân thanh âm vừa dứt, cả người nở rộ ra hào quang thánh khiết.
Thiên địa có chính khí.
Mà Ngụy Quân, đã dẫn động thiên địa chính khí.
Bích huyết đan tâm hiện, Hạo Nhiên Chính Khí thành.
Ánh sáng chính đạo, chiếu vào trêи người Ngụy Quân.
Ngụy Quân, bước ra bước đầu tiên của người tu hành.
Mà một phen nói của Ngụy Quân vừa rồi, cũng làm cho mọi người ở hiện trường đều chấn động không thôi.
Một lát sau, Lý Thám hoa cầm lấy tay Ngụy Quân: "Ngụy huynh, nếu là người khác, ta chết cũng không theo. Nhưng mà ngươi mà nói, ta nguyện ý."
Ngụy Quân: ". . ."
Triệt, trẫm diễn kỹ quá tốt rồi, thằng nhãi này tin thật.
Ngụy Quân lần đầu tiên phát hiện diễn kỹ rất tốt cũng không phải là chuyện gì tốt.
Lý Thám hoa nhìn qua vốn chưa có trải qua sự mài giữa của thực tế, quá trẻ tuổi, lại có thể dễ dàng tin tưởng người khác như vậy.
Không có biện pháp, mình đã diễn, kiên trì cũng phải diễn tiếp.
"Lý huynh, ngươi nhớ kỹ, thế giới này trừ cha mẹ ngươi ra, không có bất luận kẻ nào đáng để ngươi dâng ra sinh mệnh." Ngụy Quân vỗ vỗ bả vai Lý Thám hoa: "Mọi người đều chỉ có một cái mạng, cha mẹ ngươi ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn ngươi, không phải để ngươi đi hiếu kính người khác."
"Ngụy huynh, ta. . . ta. . ." Lý Thám hoa cảm động khóc.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn thật sự sinh ra xúc động có thể vì một người nam mà đi tìm chết.
Nhưng Ngụy huynh nói rất đúng, mình không thể để cho cha mẹ thất vọng, không thể để cho Ngụy huynh thất vọng.
"Ngụy huynh, về sau ngươi nếu có chỗ nào dùng đến ta, ngàn vạn không cần khách khí với ta. Ta nếu từ chối, chính là không phải con người. Về sau cha mẹ ta chính là cha mẹ ngươi, vợ con ta chính là vợ. . ."
Ngụy Quân đúng lúc cắt lời Lý Thám hoa: "Vợ con ngươi vẫn là vợ con ngươi, ta không muốn người đồng đạo với ngươi. Cha mẹ ngươi vẫn là cha mẹ ngươi, loại chuyện dưỡng lão chăm sóc người thân trước lúc lâm chung này vẫn là một mình ngươi làm."
Thằng nhãi này xem qua cũng rất có tiềm chất làm chó ɭϊếʍ, nói không chừng thật sự có thể đi chết vì ta.
Ngụy Quân trong lòng nói người như thế khẳng định phải rời xa.
Cho nên hắn vẻ mặt ghét bỏ.
Nhưng Lý Thám hoa không chút cảm giác bị ghét bỏ.
Hắn cười khổ nói: "Ngụy huynh, ngươi không cần cố ý làm bộ xa cách với ta, ngươi cũng quá coi thường ta rồi. Ta tuy không bằng ngươi, nhưng vẫn là Thám Hoa lang. Ta biết ngươi là vì quan hệ xấu với Minh Châu công chúa cùng Đại vương, cho nên cố ý xa cách với ta, miễn cho hai người bọn họ giận chó đánh mèo ta. Nhưng ngươi làm quá rõ ràng, hơn nữa, Lý gia ta cũng không phải mặc người khi dễ."
Nói xong lời cuối cùng, Lý Thám hoa ít nhiều có vài phần phong thái truyền nhân thế gia đại nho.
"Ngụy huynh, ta biết ngươi tốt với ta. Ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi thất vọng. Đại ân không lời nào cảm tạ hết, về sau Ngụy huynh xem ta hành động là được."
Ngụy Quân: ". . ."
Ngươi biết Cát Cát Nhĩ (nhân vật hoạt hình) à.
Lão tử thật sự không muốn xem ngươi hành động, chỉ muốn ngươi cách ta càng xa càng tốt.
Bỏ đi, Ngụy Quân cảm giác giải thích cũng không thể giải thích rõ được.