• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngụy Quân nhanh chóng chuyển chủ đề: "Lão phu nhân, Hầu cô nương, chuyện liên quan tới việc đại soái chưa chết thì các người cũng nhất định phải coi như mình không biết gì cả. Cho dù đây là chuyện tốt, nhưng cũng có thể mang đến cho Dương gia tai họa ngập đầu."

Dương lão phu nhân lắc đầu, giọng nói hơi đau thương: "Con trai ta đã chết rồi."

Mấy người Ngụy Quân cùng nhau nhìn về phía Dương lão phu nhân.

Giọng điệu Dương lão phu nhân vô cùng chắc chắn: "Lúc trước hắn bị đại quân của tây đại lục cùng yêu tộc vây quanh, lúc ấy vì giết bệ hạ nên tinh nhuệ của hai phe đều được lấy ra, con của ta tất nhiên sẽ không có khả năng chạy thoát được. Nếu như còn sống, vậy thì chỉ có một khả năng."

Lục Nguyên Hạo thốt ra: "Đầu hàng."

Bạch Khuynh Tâm nói thẳng: "Dương đại soái tuyệt không có khả năng đầu hàng."

Dương lão phu nhân nhẹ gật đầu: "Ta cũng tin tưởng con trai ta sẽ không đầu hàng, hắn sẽ lấy cái chết mà báo quốc."

Ngụy Quân trầm ngâm một chút, chậm rãi nói: "Lão phu nhân, ta nói biết đâu, biết đâu năm đó Dương đại soái chiến đến kiệt sức rồi bị địch nhân bắt làm tù binh thì sao? Sự tình này hẳn là có khả năng phát sinh trêи chiến trường nha."

"Đúng là có khả năng phát sinh." Dương lão phu nhân đồng ý với quan điểm của Ngụy Quân: "Nhưng không thể nào phát sinh với con trai ta."

"Lão phu nhân có thể giải thích vì sao không?"

Dương lão phu nhân nghiêm nghị nói: "Con trai ta, bao gồm cả mấy người Trường Không đều có thủ đoạn để tự sát. Trong truyền thuyết ở tây đại lục có chân thần hàng thế, có thể nô dịch tư tưởng con người. Yêu tộc cũng có phép đoạt hồn, có thể luyện chế người thành yêu phó. Cho nên trong chiến tranh vệ quốc thì tất cả các đại tướng đều có phương pháp tự sát. Một kϊƈɦ cuối cùng của bọn họ đều là lưu lại cho chính mình."

Ngụy Quân nổi lòng tôn kính.

Lưu viên đạn cuối cùng cho bản thân.

Kiếp trước, hắn đã từng nhìn thấy những người như thế trong sách sử.

Đó là một đám người có tín ngưỡng.

Thời điểm chiến tranh, bọn họ cũng từng đứng ra, đánh những trận chiến đẫm máu, lưu lại một kϊƈɦ cuối cùng cho chính mình, mang máu tươi vẩy khắp mặt đất của Trung Hoa.

Người như vậy chính là trụ cột của cả một dân tộc.

"Dương Soái lưu danh thiên cổ." Ngụy Quân trịnh trọng nói: "Là Ngụy mỗ càn rỡ."

"Ngụy đại nhân khách khí rồi, ngươi còn trẻ, không có trải qua thời gian đó, cũng chưa từng tiếp xúc cùng con trai của ta. Lão bà ta lắm miệng hỏi một câu, Trường Không có nói qua việc con ta còn sống hay không?"

Ngụy Quân nhớ lại một chút.

Dường như không có nói qua nha.

Cơ Soái chỉ nói qua là cho dù Dương đại soái thật sự đã chết thì cũng muốn phải khiến người khác cho rằng hắn còn sống.

Bạch Khuynh Tâm cùng Lục Nguyên Hạo cũng nghĩ đến điều này.



Xem ra Cơ Soái chưa từng tin tưởng qua chuyện Dương đại soái còn sống.

Ba người đều không có trả lời, nhưng thật ra là đã ngầm xác nhận rồi.

Dương lão phu nhân biết được đáp án từ trong phản ứng của ba người thì có chút thất vọng, nhưng cũng chút cao hứng.

Thất vọng là bởi vì con trai của mình thật sự đã chết.

Cao hứng là bởi vì mình đã nuôi dưỡng một vị anh hùng đỉnh thiên lập địa bảo vệ tổ quốc chứ không phải là một tên nguyên soái tham sống sợ chết đi đầu hàng kẻ địch.

"Dương Tam Lang thì sao?" Bạch Khuynh Tâm hỏi.

"Cha của hắn đã chết trận, lấy thực lực của Tam Lang thì hi vọng trốn thoát được càng nhỏ hơn." Dương lão phu nhân thở dài một hơi.

Bạch Khuynh Tâm biến sắc: "Không đúng."

Ngụy Quân nhẹ gật đầu: "Đúng là có chút không đúng."

Lục Nguyên Hạo thấy hai người kia hô lên thì theo bản năng cũng nhẹ gật đầu: "Thực sự không đúng. . . Nhưng mà không đúng chỗ nào vậy?"

Chẳng qua hắn cảm thấy nếu như không hùa theo thì sẽ bị người khác coi là ngu ngốc.

Nhưng thật sự hắn không cảm giác được chỗ nào không đúng nha.

Ngụy Quân híp mắt, nhàn nhạt mà hỏi: "Nếu như Dương đại soái cùng Dương Tam Lang thật sự đã chết, vậy thì Diệp Tam Nương cũng không phải do Cơ Đãng Thiên giết. Nếu như vậy, Diệp Tam Nương chết như thế nào?"

Câu hỏi của Ngụy Quân rơi vào tai mọi người, như là một viên đá khuấy lên ngàn con sóng.

Ngoại trừ Bạch Khuynh Tâm, người đã nhận ra được điều này, thì vẻ mặt những người khác đều biến sắc.

Lục Nguyên Hạo theo bản năng vỗ đùi.

"Đúng vậy, là ai đã giết Diệp Tam Nương?"

Hầu Biên Tiên hỏi: "Không phải Cơ nhị công tử sao?"

Bạch Khuynh Tâm lắc đầu: "Nếu như là hắn thì Đại công tử sẽ không giấu chúng ta. Hơn nữa lấy thực lực của Cơ nhị công tử thì cũng không thể thuấn sát (giết trong chớp mắt) Diệp Tam Nương."

Có vấn đề.

Đến cùng là ai làm?

Người giết chết Diệp Tam Nương là do biết thân phận thật sự Diệp Tam Nương ra mặt vì Hầu Biên Tiên, hay là vì muốn vu oan giá họa cho Cơ Đãng Thiên?



Người này có thiện ý hay là ác ý với Dương gia?

Đến cùng hắn muốn giết Diệp Tam Nương hay là muốn giết nha hoàn của Hầu Biên Tiên?

Quá nhiều bí ẩn chưa có lời giải đáp.

Thật khiến người ta phải rùng mình.

Lục Nguyên Hạo run run: "Thế giới bên ngoài cũng quá phức tạp đi."

Kinh thành nước quá sâu, hắn muốn trở về quê nhà.

À, không đúng, hắn muốn trở về hoàng cung.

Ngụy Quân liếc Bạch Khuynh Tâm một chút, nói: "Nếu như muốn biết rõ ràng sự tình này thì chỉ sợ phải nhờ Bạch đại nhân rồi."

Bạch Khuynh Tâm cũng tự tin mình có thể điều tra rõ ràng.

Nhưng mà nàng lại không có hứng thú.

"Diệp Tam Nương không phải người tốt, bất kể là ai đã giết nàng thì cũng là thay trời hành đạo. Nhưng nếu như ta điều tra ra ai đã ra tay thì người đó sẽ bị bắt vì làm trái pháp luật Đại Càn, vẫn là nên bỏ đi." Bạch Khuynh Tâm nói.

Dù sao lúc xảy ra án mạng, Diệp Tam Nương dùng thân phận nha hoàn của Hầu Biên Tiên mà chết.

Hơn nữa tại kinh thành của Đại Càn thì không phải tất cả mọi người đều có quyền chấp pháp.

Chẳng sợ giết là Diệp Tam Nương Diệp Tam Nương.

Nếu như tất cả mọi người trong một quốc gia đều có thể hành hiệp trượng nghĩa mà nói, vậy thì quốc gia này cách sự diệt vong đã không xa.

Cho nên Bạch Khuynh Tâm nếu thật sự tra ra người giết chết Diệp Tam Nương chân chính, phàm là đối phương không có quyền được giết người, thì thật đúng là sẽ bị luật pháp Đại Càn thẩm phán.

Bạch Khuynh Tâm nói như vậy làm cho Ngụy Quân hơi kinh ngạc.

"Ta tưởng Bạch đại nhân có hứng thú đặc biệt với việc theo đuổi sự thật."

"Lúc trước quả thực như thế, nhưng hiện tại đã thay đổi."

"Thay đổi?"

"Ừm, ta đã tìm ra được thứ đáng để theo đuổi hơn."

Đó chính là chàng, Ngụy lang.

Đương nhiên, da mặt của Bạch Khuynh Tâm rất mỏng, vậy nên chỉ có thể giấu những lời này ở trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK