Phòng sách Tam Dư.
Bỗng nhiên Chu Phân Phương hắt xì hơi một cái.
Gãi đầu một chút, Chu Phân Phương hoài nghi nói: "Sao lại có cảm giác có người nói xấu ta, ai to gan như vậy?"
Nàng cũng lười hao phí tu vi để suy tính.
Bởi vì trực giác nói cho nàng biết rằng không có nguy hiểm gì quá lớn.
Chỉ là nói xấu một chút mà thôi.
Chu Phân Phương đắc tội quá nhiều người, người từng bị nàng mắng chửi qua nhiều vô số kể, có người nói xấu nàng thì cũng rất bình thường, Chu Phân Phương đã quen với việc này.
Đối với việc này, thì Ngụy Quân chỉ có thể nói rằng làm người vẫn nên lương thiện một chút.
Hắn rất thiện lương.
Những đồ vật do mình tạo ra đều đưa cho lão sư miễn phí, không có ai tôn sư trọng đạo hơn hắn.
"Phân Phương lại có thể đánh giá mình như vậy."
Ngụy Quân đang nghĩ về Chu Phân Phương thì phát hiện một bóng người bước tới.
Làm hắn giật nảy mình.
Sao nữ nhân này đi đường lại không phát ra âm thanh nào?
Nhưng mà, lấy tu vi của Triệu Vân thì việc đi đường không phát ra âm thanh cũng chỉ là thao tác cơ bản.
Ngụy Quân quay đầu thì quả nhiên thấy Triệu tướng quân.
Vẫn mặc một bộ quân trang như vậy.
Vẫn ánh khí bừng bừng như vậy.
Vấn đề là, không phải ngươi đi tìm Cơ Soái sao?
Ngụy Quân cũng không trực tiếp nói ra nghi vấn của mình, hắn nói với Triệu Vân: "Những lời này sư phụ thường nhắc đến nên ta cũng thỉnh thoảng nghe được, nhưng mà sau khi tận mắt nhìn thấy Triệu tướng quân, thì ta cảm thấy những lời này hơi không đúng nữa rồi."
Chu lão sư đã từng nói, nếu như tung tin đồn nhảm mà bị người có liên quan phát hiện, thì phải tiếp tục bịa thêm ra mấy câu chuyện nữa.
Bịa cho đến khi đối phương tin tưởng mới thôi.
Hậu quả không quan trọng.
Bịa xong liền chạy, thực sự rất kϊƈɦ thích.
Hiển nhiên Triệu Vân cũng không biết nguyên nhân chân chính, nàng cười lắc đầu: "Vận khí của ta đúng là rất tốt, nhưng Phân Phương cũng chỉ biết một nửa sự việc mà thôi. Để lúc nào có thời gian rảnh ta sẽ giải thích với nàng một chút vậy."
Ngụy Quân không sợ chút nào.
Giải thích thì giải thích đi.
Nếu Chu Phân Phương phát hiện trẫm tung tin đồn nhảm liên quan đến nàng, một bàn tay vỗ chết trẫm thì càng tốt.
Bây giờ Ngụy Quân mới nói ra nghi vấn trong lòng: "Triệu tướng quân, không phải ngài có chuyện muốn nói với Cơ Soái sao? Xong nhanh như vậy sao?"
Thật quá nhanh.
Yếu sinh lý thì cũng không nhanh như vậy.
Nghe được câu hỏi của Ngụy Quân thì khuôn mặt anh khí của Triệu Vân xuất hiện một chút ngượng ngùng.
"Điều này. . . ta còn chưa gặp Cơ Soái." Triệu Vân nói.
Ngụy Quân sững sờ: "Hả? Vậy Triệu tướng quân quay trở lại là vì có chuyện muốn nhờ chúng ta?"
Hắn cũng cảm thấy chỉ có nguyên nhân này.
Biểu cảm trêи mặt Triệu Vân càng thêm ngượng ngùng, giọng nói thấp đi rất nhiều: "Các ngươi có thể mang ta đi tìm Cơ Soái được không? Ta bị lạc đường."
Bạch Khuynh Tâm: ". . ."
Lục Nguyên Hạo: ". . ."
Ngụy Quân: ". . ."
Được lắm.
Quả thực Cơ gia rất lớn.
Nhưng cũng không đến mức bị lạc đường nha?
Hơn nữa nếu ngươi đã lạc đường thì sao còn về được đây?
Triệu Vân lên tiếng trả lời: "Ta cũng không biết vì sao ta lại về được đây, ta cứ đi thẳng phía trước, vậy mà tự nhiên lại tới đây."
Trong lòng Ngụy Quân hơi động: "Thì ra là thế, đây chính là cái giá phải trả cho sự may mắn của Triệu tướng quân sao."
Triệu Vân hơi kinh ngạc nhìn Ngụy Quân: "Ngụy đại nhân là người có phản ứng nhanh nhất ta từng gặp qua đấy."
Trước kia cũng có người có thể đoán được, nhưng Ngụy Quân là người dùng ít thời gian nhất.
Trong lòng Ngụy Quân tự nhủ rằng việc này rất bình thường, cho thêm chút thời gian là bọn họ cũng có thể phản ứng.
Thế giới rất công bằng đối với tất cả mọi người trêи thế gian này.
Ngươi được một vài thứ thì nhất định sẽ mất đi một vài thứ.
Cũng giống như đời trước của Ngụy Quân, hắn có được rất nhiều nữ minh tinh, nhưng sẽ không có được cảm xúc thuần khiết chỉ thích một người cả đời. Không thể không nói đây là một sự nuối tiếc rất lớn .
Triệu Vân cũng như vậy.
Ngụy Quân không biết Triệu Vân đã làm như thế nào, nhưng rõ ràng nàng đã mất đi khả năng định vị phương hướng, biến thành một kẻ mù đường.
Đây chính là cái giá đằng sau sự may mắn của Triệu Vân, hoặc là một trong những cái giá phải trả.
Lấy thực lực cùng tu vi của Triệu Vân thì vốn dĩ không thể trở thành một kẻ mù đường.
Nhưng nếu muốn có được thực lực vượt qua bình thường, thì phải trả ra một cái giá phi thường.
Trừ phi ngươi là Thiên đế chuyển thế.
"Ta muốn biết một vấn đề." Ngụy Quân đột nhiên nói.
"Vấn đề gì?"
"Năm đó Triệu đại nhân ở trong đại quân yêu tộc giết vào bảy lần rồi lại giết ra bảy lần, hẳn là do lạc đường đi?"
Người bình thường đã giết ra rồi thì làm gì có ai muốn quay đầu lại?
Gương mặt xinh đẹp của Triệu Vân nhanh chóng biến đỏ.
Răng rắc.
Bạch Khuynh Tâm nghe được tiếng lòng của một fan trung thành tan vỡ.
Giống như thần tượng đột nhiên bước xuống từ thần đài.
Cảm giác này hơi chua chát.
Ngụy Quân cũng không biết ý nghĩ hiện tại của Bạch Khuynh Tâm, nhưng hắn đã giao nhiệm vụ dẫn đường Triệu Vân cho Bạch Khuynh Tâm.
Một kẻ mù lòa dẫn đường cho một kẻ mù đường, quả thực thú vị nha?
Lục Nguyên Hạo: ". . . Thú vị chỗ nào?"
Ngụy Quân liếc Lục Nguyên Hạo, thản nhiên nói: "Vậy ngươi dẫn đường cho Triệu tướng quân đi."
Lục Nguyên Hạo co rụt cổ lại: "Ta không đi đâu, toàn bộ người hầu của Cơ gia đều biến mất, có trời mới biết Cơ Soái muốn nói sự tình gì cùng Triệu tướng quân. Hơn nữa một đứa con của Cơ Soái vừa mới chết, biết đâu muốn trút giận lên ta thì làm sao bây giờ?"
Mặc dù khả năng này không lớn.
Nhưng là Lục Nguyên Hạo không muốn bất kỳ rủi ro nào.
Ngụy Quân thì khác với Lục Nguyên Hạo.
Hắn cảm thấy căn bản Cơ Soái không động sát tâm với mình, cho nên lười gặp Cơ Soái.
Tức giận thật.
Uổng công trước đó mình chờ mong hắn như vậy.
Tuy uy nghiêm của một Boss vẫn còn, nhưng thế mà tên này lại không giết Thiên đế để chứng đạo, mà lại đi giết con trai mình để chứng đạo.
Quá kém.
"Ngụy đại nhân, ngươi nghĩ Cơ Soái muốn nói chuyện gì cùng Triệu đại nhân?"
"Không biết, cũng không quan tâm."
Ta chỉ quan tâm làm thế nào mới có thể chết.
Xem ra không thể đi đường tắt rồi, vậy thì quay về viết sách sử thôi.
Ngụy Quân buồn bã thở dài.
Mà lúc này, cuối cùng Cơ Soái cũng thành công trong việc gặp Triệu tướng quân.
Cơ Soái bảo tất cả mọi người ra khỏi từ đường, chỉ để lại Triệu tướng quân.
Triệu tướng quân thấy được thi thể của Cơ Đãng Thiên.
Nàng cũng phiền muộn thở dài: "Dường như ta tới chậm."
"Ngươi vì Đãng Thiên mà tới?" Cơ Soái hơi kinh ngạc.
Triệu tướng quân nói: "Đại công tử gửi cho ta phong thư."