Vậy nhưng không nghĩ tới Cơ Soái lại có tâm tư như thế này, sẽ không sợ sau khi truyền ra sẽ mang tới tai họa cho Cơ phủ sao?"
Ý tứ trong lời nói của Ngụy Quân là hãy mau giết ta đi, như vậy sẽ không có chuyện gì truyền ra ngoài.
Nhưng mà Cơ Soái hoàn toàn phớt lờ vấn đề này.
Sau khi nhìn Ngụy Quân, Cơ Soái bỗng nhiên cười nói: "Chu Phương Phương có viết một bài thơ, trong đó có hai câu ta rất thích —— tướng quân bách chiến tử, tráng sĩ thập niên quy. Cơ mỗ khống chế lục quân, địa vị cùng quyền lực hiện nay đều là ta xung phong giết ra từ núi thây biển máu, không phải là do bệ hạ ban cho. Cơ gia có thể hiển hách như bây giờ đều là dựa vào quân công của ta. Có lẽ chiến tranh vệ quốc đã trôi qua, rất nhiều người đều đã quên, ngay cả con ta cũng đã quên, sức mạnh của Cơ gia ở chiến công, ở quân đội chưa bao giờ là do bệ hạ ban ân, lại càng không phải là vì Quốc sư thưởng thức."
Cơ Đãng Thiên cúi đầu.
Hiển nhiên, Cơ Soái là đang nói hắn.
Ngụy Quân thì không có cúi đầu, hắn đang lo lắng Cơ Soái không hiểu những gì hắn đang cố nói.
Ngươi phải giết người diệt khẩu đi chứ.
Nói lắm như vậy để làm gì.
Không thể làm gì hơn, Ngụy Quân chỉ có thể tiếp tục ngầm nhắc Cơ Soái: "Cơ Soái, luận về quân công thì Dương đại soái nhiều hơn so với ngài, hiện tại Dương gia như thế nào?"
Tiếng cười Cơ Soái hạ xuống, lặng lẽ một lát, lắc đầu: "Ta được coi là cùng một mạch với đại soái, được hắn một tay đề bạt thăng tiến. Luận đánh trận, ta kém hơn đại soái một bậc. Luận chiến công, đại soái cũng hơn ta một bậc. Mấy năm nay ta cũng đã từng nghĩ tại sao địa vị của ta lại cực cao, mà ngược lại sinh tử của đại soái thì lại không biết, ngay cả Dương gia cũng đang dần dần xuống dốc."
"Cơ Soái nghĩ ra đáp án chưa?"
Cơ Soái trầm giọng nói: "Nghĩ ra rồi, nguyên nhân khiến đại soát sa sút như thế này, xét đến cùng, là vì hắn quá trung thành!"
"Thịch."
Lục Nguyên Hạo trực tiếp quỳ xuống.
Trong lòng hắn đang điên cuồng gào thét rằng Cơ Soái nói ra rồi, thế mà hắn thực sự dám nói ra.
Loại lời nói này có thể tùy tiện nói lung tung sao?
Thấy Cơ Soái nhìn về phía mình, Lục Nguyên Hạo nặn ra một nụ cười còn xấu hơn cả khi khóc: "Cơ Soái, thật ra lỗ tai của ta hoạt động không tốt lắm nha."
Cơ Soái bị Lục Nguyên Hạo làm cho tức cười: "Giao tình của ta cùng Lục tổng quản rất tốt, vậy thì xưng hô với ngươi là hiền chất đi. Nghe nghĩa phụ của ngươi nói rằng ngươi ở trong hoàng cung đọc đủ các loại sách, đạo lý này cũng rất dễ hiểu, chỉ cần người không phải là học vẹt từ sách thì đều có thể hiểu, cho nên ngươi cũng không cần giả vờ như vậy. Đứa nhỏ do Lục Khiêm nuôi lớn sẽ không là một người nhát gan."
Lần này Lục Nguyên Hạo thực sự khóc.
Đại gia à, ta thật sự là một người nhát gan mà.
Ngươi đừng làm ta sợ, ta sẽ bị ngươi dọa chết đó.
Hiển nhiên Cơ Soái cũng không có phối hợp biểu diễn của hắn.
"Chiến tranh vệ quốc là diệt quốc chi chiến, từ ngày đầu Tây đại lục đã không phải vì hòa bình mà đến. Sau khi Yêu tộc gia nhập thì một nửa giang sơn của Đại Càn gần như rời vào tay giặc, vô số dân chúng Đại Càn biến thành huyết thực. Về sau chúng ta chiếm lại được những vùng đất bị cướp, nhìn thấy người dân từng tòa thành đều bị chết sạch, toàn thành đều là man di của Tây đại lục cùng Yêu tộc, mà triều đình lại hạ lệnh, không được giết những ai đã đầu hàng."
Cơ Soái nói tới đây, khóe miệng hắn lộ ra một chút giễu cợt: "Đại soái nhân nghĩa, đối với triều đình cũng trung thành và tận tâm, đối với tù binh thì không đụng đến một sợi tóc, thậm chí danh tiếng nhân nghĩa của hắn đã truyền tới Tây đại lục cùng Yêu tộc. Mà ta thì không tuân theo ý chỉ của triều đình, trực tiếp hạ lệnh giết toàn thành. Ngụy đại nhân, ngươi có đoán kết quả ra sao không?"
Trong lòng Ngụy Quân thầm nói điều này còn phải đoán sao?
"Khẳng định Cơ Soái được thăng chức."
"Không sai, bắt đầu từ lần kháng lệnh rồi giết toàn thành thì ta mới có cơ hội được lãnh đạo một đoàn quân cho đến bây giờ.
Thời điểm chiến tranh vệ quốc sắp chấm dứt thì bệ hạ bị kẻ địch mai phục, cần có người cản phía sau, mà lúc ấy bệ hạ cũng không có chỉ định để cho ai cản ở phía sau. Ta nhìn ra được lúc ấy bệ hạ cũng sợ. Lúc ấy vị trí của bệ hạ chưa ổn định, cũng không có đủ uy vọng với quân đội. Nếu như lúc đó Dương đại soái hô lên một tiếng thì việc khoác hoàng bào chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Nhưng đại soái thật sự trung thành và tận tâm đối với triều đình.
Tại nguy hiểm sống chết kia thì đại soái chủ động đứng bảo về phía sau bệ hạ, còn mang theo con của mình đứng cùng một chỗ.
Lúc ấy đại soái khống chế lục quân, uy vọng vô song, là đệ nhất công thần của chiến tranh vệ quốc trong suy nghĩ nhiều người. Chỉ cần trở lại triều đình thì việc thăng quan tiến chức sẽ dễ như trở bàn tay.
Nhưng đại soái không chút do dự, cũng không có giao nhiệm vụ cản phía sau bệ hạ cho người khác mà chính mình kiên quyết lưu lại bảo vệ phía sau.
Lúc ấy bệ hạ từng cảm động đến mức tay chỉ lên trời thề rằng nếu hắn còn sống thì Dương gia nhất định cả đời hưởng vinh hoa phú quý."
Nói tới đây, Cơ Soái nở nụ cười.
Nụ cười mang theo vẻ phức tạp.
"Chuyện sau này thì không cần ta nhiều lời, các ngươi đều biết rồi đấy. Từ những việc đại soái trải qua, ta đã ngộ ra hai đạo lý, các ngươi đều nghe và nhớ cho kĩ đây."
Cơ Soái nhìn các con của mình, giọng điệu tuy bình thản nhưng dường như lại mang áp lực như núi:
"Thứ nhất, nhất định phải còn sống. Còn sống mới có hi vọng, nếu đã chết thì thật sự là xong hết mọi chuyện."
Trong lòng Ngụy Quân thầm chửi tầm mắt của ngươi vẫn quá hạn hẹp nha.
Nếu trẫm chết thì không chỉ không xong hết mọi chuyện, mà còn lập tức biến thành Thiên Đế cho ngươi xem.
Đương nhiên Cơ Soái không biết ý nghĩ của Ngụy Quân.
Lời nói của hắn đều cho tất cả mọi người ở đây ngoại trừ Ngụy Quân cảm giác xúc động cực lớn.
Lục Nguyên Hạo đặc biệt đồng ý với lời nói Cơ Soái.
"Cơ Soái nói rất đúng, nhất định phải còn sống, trời đất to lớn, còn sống là lớn nhất."
Đây là quan niệm của hắn từ trước đến nay.
Hôm nay gặp được Cơ Soái có cùng quan niệm với hắn khiến Lục Nguyên Hạo rất vui mừng.
Ta cho rằng phải sống, Cơ Soái cũng nghĩ là phải sống, điều này chứng tỏ ta cùng Cơ Soái là cùng một đẳng cấp.
Suy luận này không có gì sai nha.