Lần này đến phiên Ngụy Quân kinh ngạc: "Cô lại có thể nghe hiểu?"
Tiểu thư tỷ này không giống à.
Mộng cô nương giải thích nói: "Diệu Âm phường tuy không phải thanh lâu, nhưng dù sao cũng là nơi phong nguyệt, ta ở Diệu Âm phường, tự nhiên sẽ không hoàn toàn không biết gì. Nhưng thật ra Ngụy công tử, quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng mà."
Thế giới này cũng không có khóa vỡ lòng cho thời kỳ dậy thì.
Có thể trở thành tài xế già thì đều là người từng trải.
Gà tơ giống như Ngụy Quân lại có thể cũng biết nhiều như vậy, Mộng cô nương vẫn là lần đầu tiên gặp.
Ngụy Quân sắc mặt không thay đổi, thực trấn định chụp nồi đen lên trêи đầu Chu Tế tửu: "Chu lão sư từng đã dạy chúng ta."
"Chu Tế tửu? Nàng còn dạy cái này?" Mộng cô nương có chút thất thố.
Ngụy Quân vẫn bình tĩnh, nghiêm trang nói hưu nói vượn: "Ừm, Chu lão sư nói chúng ta hẳn nên học tập một vài thứ, miễn cho tương lai lầm nhập lạc lối."
Thật ra chuyện "lầm nhập lạc lối" trêи thực tế thật đúng là không hề thiếu.
Ngụy Quân nếu nói là người khác, Mộng cô nương nhất định không tin.
Nhưng mà Ngụy Quân nói là Chu Phân Phương. . .
Mộng cô nương tin.
Chu Phân Phương làm ra chuyện gì cũng không kỳ quái.
Mộng cô nương cảm khái nói: "Quả nhiên là Chu Tế tửu, không đi con đường tầm thường."
Cùng lúc đó.
Quốc Tử Giám.
Chu Phân Phương bỗng nhiên hắt xì một cái.
Kỳ quái gãi gãi đầu, Chu Phân Phương lẩm bẩm: "Luôn có cảm giác có người đang bôi đen ta."
Trực giác đến từ một Bán Thánh!
. . .
Không hề có cảm giác áy náy chụp nồi đen cho Chu Tế tửu, Ngụy Quân tỏ vẻ cái này không là chuyện gì.
Thấy Mộng cô nương cũng không có ý tứ lưu hắn trắng đêm chuyện trò, Ngụy Quân liền mở miệng cáo từ.
Sau đó bị Mộng cô nương ngăn cản.
"Ngụy công tử, ta muốn cầu ngươi một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Có thể đàm luyến ái với ta không?"
Nơi này nói một chút, từ "luyến ái" này đến từ Vu Tây đại lục, từ sau chiến tranh vệ quốc đã truyền lưu ở Đại Càn, Mộng cô nương nói từ ra này cũng không phải là diễn.
Chẳng qua yêu cầu này của nàng làm cho Ngụy Quân rất kinh ngạc.
"Ta có nghe lầm không?"
"Không có, Ngụy công tử, có thể đàm luyến ái với ta không?"
Ngụy Quân trừng mắt nhìn: "Ta có thể biết được nguyên nhân không?"
Mộng cô nương do dự một chút, rồi vẫn nói thật: "Ta tu luyện công pháp đặc thù, trước phải tìm được một người nam mà mình thích làm đối tượng gửi gắm tình cảm."
Ngụy Quân năng lực tiếp thu rất mạnh, Mộng cô nương giải thích hắn đã lý giải trong nháy mắt.
Sau đó hắn đi thẳng vào chủ đề: "Làm đối tượng cô gửi gắm tình cảm, ta sẽ có nguy hiểm không? Có phải có rất nhiều người theo đuổi cô không? Ta sau khi làm đối tượng gửi gắm tình cảm của cô bọn họ sẽ đánh sống đánh chết đối với ta không?"
Mộng cô nương nở nụ cười: "Đương nhiên sẽ không, công tử không có nguy hiểm. Một mạch chúng ta thân phận đặc thù, ta cũng không phải cô gái trêu hoa ghẹo nguyệt, một chút phiền toái, ta sẽ tự mình dẹp, tuyệt đối sẽ không phiền đến công tử."
Ngụy Quân trong lòng nói vậy còn nói luyến ái cái trym gì nữa.
Bỏ đi, có thể luyến ái cái trym cũng được mà.
Cho nên Ngụy Quân thẳng đến chủ đề thứ hai: "Có thể Quản bảo chi giao (câu thành ngữ ý chỉ tìm cảm sâu sắc) không?"
Mộng cô nương có thể lại nghe hiểu.
Nữ lái xe mặt lại đỏ lên, thấp giọng nói: "Công tử cứ nói đùa, chúng ta phát hồ vu tình, chỉ hồ vu lễ (thành ngữ chỉ cảm xúc chỉ ở mức độ xã giao)."
Ngụy Quân quay đầu bước đi: "Cáo từ."
Trẫm chưa từng có đam mê làm thằng ngu kiểu như Từ Tử Lăng kia.
"Sư tỷ, không nghĩ Ngụy Quân lại có thể là người như thế, chúng ta đều nhìn lầm hắn."
Ngụy Quân đi rồi, một nha hoàn từ ngoài cửa đi vào, vẻ mặt cùng giọng điệu đều hơi có chút tức giận bất bình.
Đây thật ra chính là sư muội của Mộng cô nương, cô gái mắt mù thích Thượng Quan Tinh Phong.
Mộng cô nương liếc mắt nhìn cô nương mắt mù một cái, làm đương sự, cảm xúc cùng sắc mặt của nàng ngược lại mười phần bình thường.
"Vì sao nói chúng ta đều nhìn lầm hắn? Ta ngược lại là càng thưởng thức Ngụy Quân." Mộng cô nương nói.
Cô nương mắt mù kinh ngạc: "Sư tỷ, thái độ của hắn đối với ngươi như vậy, ngươi lại có thể càng thưởng thức hắn?"
Cô nương mắt mù thiếu chút nữa đã nói không phải ngươi cũng có bệnh giống như Thượng Quan Tinh Phong đó chứ?
Mộng cô nương đưa ra chứng cứ bản thân khác với Thượng Quan Tinh Phong: "Ngụy Quân hiện tại cùng có gì không giống với Ngụy Quân trước đây?"
Cô nương mù nghĩ nghĩ, nói: "Trước đó chúng ta đều nghĩ Ngụy Quân là một chính nhân quân tử, có thể vì một cô nương vốn không quen biết động thân mà ra. Hiện tại xem ra, hắn chẳng qua là một người nam xấu mơ ước sắc đẹp sư tỷ mà thôi."
Mộng cô nương cười cười: "Chính nhân quân tử cùng mơ ước sắc đẹp của ta, hai cái này xung đột sao?"
Cô nương mù: "Không xung đột sao?"
"Đương nhiên không xung đột, Ngụy Quân biểu hiện vừa rồi, chỉ có thể chứng minh hắn là một người không giỏi ngụy trang trước sau như một. Ta hỏi ngươi, người nam bình thường nhìn thấy ta, sẽ nói trắng ra giống như Ngụy Quân sao?" Mộng cô nương hỏi ngược lại.
Cô nương mắt mù lắc đầu.
Nàng tuy coi trọng Thượng Quan Tinh Phong, nhưng dù sao cũng không phải thật sự mù.
"Ta hỏi lại ngươi, những người nam che dấu đi ɖu͙ƈ vọng bản thân này, chẳng lẽ sẽ không mơ ước sắc đẹp của ta sao?"
Cô nương mù tiếp tục lắc đầu.
"Ngươi xem, đại đa số người nam thế gian này khi đối mặt với ta, chỉ có làm bộ thành một chính nhân quân tử, che dấu ý tưởng chân chính trong lòng mình. Nhưng Ngụy Quân khi đối mặt với ta thì bình bình thản thản, thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng, cái này mới là bản sắc danh sĩ chân chính." Mộng cô nương càng nói lại càng thưởng thức Ngụy Quân.
Cô nương mù: ". . ."
Sao lại nghe có chỗ không đúng nào đó?
"Sư tỷ, để ý một người, mới có thể ngụy trang. Ngụy Quân ngay cả giả cũng lười giả, thuyết minh hắn căn bản không để ý tới ngươi." Cô nương mắt mù nói.
Mộng cô nương nở nụ cười: "Người nam để ý ta rất nhiều, nhưng ta để ý tới bọn họ sao? Ngụy Quân tự nhiên không để ý tới ta, nhưng người như vậy, mới có tư cách làm đối tượng gửi gắm tình cảm của ta."
Cô nương mắt mù không thể phản bác.
Dù sao Thượng Quan Tinh Phong mà nàng nhìn trúng cũng không để ý tới nàng.
Thật ra đại đa số cảm tình thế gian này đều là như thế.
Chó ɭϊếʍ ɭϊếʍ đến cuối cùng cũng không còn gì, ngươi ɭϊếʍ người ta ở sau lưng cũng khinh thường ngươi.
Người cứ làm chính ngươi, đối phương ngược lại cảm thấy ngươi thật là một nhân vật.
Cho nên, người không thể quá tự tiện.