Cơ Lăng Vân gật đầu: "Những ai có cái nhìn sâu sắc thì đều có thể nhìn ra, hiện tại Đại Càn đã đi tới một ngã tư đường, cần phải thay đổi gấp. Cho nên các đại thần chân chính đều đang nghĩ biến pháp cải cách, xin Ngụy đại nhân hãy tin tưởng bọn họ hơn."
Ngụy Quân cười: "Đại công tử, chiếu theo ta thấy, cái gọi là biến pháp cải cách này, sớm muộn gì đều sẽ thất bại."
"Vì sao?" Cơ Lăng Vân hỏi.
Trong lòng Ngụy Quân tự nhủ rằng ta là người đọc sách, đã từng thấy qua rất nhiều biến pháp.
Nhưng chẳng có mấy lần thành công nha.
Nói chuẩn xác một chút, lấy mục tiêu của những người thi hành biến pháp thời kì này mà nói, không có ai thành công cả.
Nguyên nhân tạo thành kết quả này thì có rất nhiều.
Nhừng Ngụy Quân lười nói cùng Cơ Lăng Vân, dù sao nói thì cũng không nhất định hắn sẽ hiểu, hơn nữa cũng không có lí do để nói.
Ngụy Quân chỉ có thể nói: "Ngụy mỗ xem nhiều sách sử, thấy được các cuộc biến pháp đều do đổ máu mới thành được. Nay ở Đại Càn cũng không thấy qua ai vì biến pháp mà đổ máu, vậy thì chắc chắn không thành. Vậy nên, hãy đồng hành cùng Ngụy Quân ta."
Lời của Ngụy Quân vừa nói ra, hình tượng của hắn trong mắt mọi người lập tức trở nên cao lớn hơn.
Ngay cả Lục Nguyên Hạo cũng bắt đầu tôn sùng Ngụy Quân.
Cơ Lăng Vân cũng bị Ngụy Quân thuyết phục, nói: "Ngụy đại nhân thật cao thượng, Cơ mỗ cảm thấy mặc cảm."
"Cho nên, gia nhập Thiết Huyết Cứu Quốc hội cùng ta đi." Ngụy Quân thành khẩn nói.
Chúng ta cùng nhau đi tìm đường chết.
Cơ Lăng Vân: ". . . Ngụy đại nhân, xin lỗi, ta vẫn chưa từng rời khỏi Thiết Huyết Cứu Quốc hội mà."
Năm đó các thành viên lộ ra ngoài sáng của Thiết Huyết Cứu Quốc hội đều đã chết.
Hắn là người duy nhất còn sống.
Hơn nữa từ đầu đến cuối vẫn chưa bao giờ tỏ thái độ muốn rời khỏi Thiết Huyết Cứu Quốc hội.
Bởi vì quan hệ với Cơ Soái, bởi vì Cơ Lăng Vân đã từng mất đi một cái cánh tay vì cứu Càn đế, vậy nên mọi người cũng không tra xét nhiều.
Nhưng cũng không có nghĩa là thế nhân thật sự đã quên.
Mọi người đều biết việc Cơ Lăng Vân chưa từng rời khỏi Thiết Huyết Cứu Quốc hội đã cho thấy thái độ của hắn.
Nhưng việc này đối với Ngụy Quân thì hoàn toàn không quan trọng.
"Thiết Huyết Cứu Quốc hội mà ta sáng tạo ra sẽ hoàn toàn kế thừa lý niệm của Thiết Huyết Cứu Quốc hội tiền nhiệm, hơn nữa sẽ sửa cũ thành mới, chiêu nạp nhân tài tứ phương. Bất kể thân phận của các ngươi như thế nào thì chỉ cần các ngươi nguyện ý hi sinh vì tổ quốc thì chúng ta đều chào đón."
Ngụy Quân rất hoành tráng.
Cơ Lăng Vân: ". . ."
"Bạch đại nhân, Lục đại nhân, bây giờ trời đã không còn sớm, ta cảm thấy các ngươi nên đi bái phỏng Dương gia."
Cơ Lăng Vân hạ lệnh đuổi khách.
Nếu không để Ngụy Quân nói thêm một lúc nữa, Cơ Lăng Vân thật sự bị Ngụy Quân thuyết phục thì phải làm sao?
Nếu chỉ mình hắn chết thì không quan trọng, nhưng nếu liên luỵ đến Ngụy Quân, thì Cơ Lăng Vân cảm thấy rằng mình chết trăm lần vẫn không đủ.
Lục Nguyên Hạo là người đầu tiên hưởng ứng lệnh đuổi khách của Cơ Lăng Vân, hắn lôi Ngụy Quân đi ra ngoài.
Ngụy Quân cũng không phản kháng, nhưng vẫn lớn tiếng nói: "Đại công tử, ta là người giữ lời, Thiết Huyết Cứu Quốc hội vĩnh viễn chào đón ngươi."
Thời điểm Ngụy Quân nói chuyện, cố ý dùng tới Hạo Nhiên Chính Khí.
Mục đích chính là để những lời nói đại nghịch bất đạo này được truyền đi, để cho Càn Đế mau mau nghe thấy những lời này.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, Ngụy Quân phát hiện Lục Nguyên Hạo, Bạch Khuynh Tâm cùng Cơ Lăng Vân đều thu tay về.
Đúng vậy, thu tay về.
Tại thời điểm Ngụy Quân mở miệng, bọn họ đã bắt đầu thi triển kết giới cách âm.
Không hẹn mà cùng thi triển.
Ngụy Quân: ". . ."
Cái đệch.
Tại sao ba tên này lại phối hợp ăn ý như vậy.
Hơn nữa thế mà bọn hắn lại dự đoán được ta sẽ nói gì.
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Ngụy Quân, Bạch Khuynh Tâm hơi cười.
"Ngụy đại nhân, không cần phải lo lắng, lời nói vừa rồi sẽ không bị người ngoài nghe được."
Ngụy Quân: ". . ."
Ta lo lắng cái gì.
Rất tốt.
Bạch Khuynh Tâm.
Ta nhớ kỹ cô.
Thiên đạo có luân hồi.
Sẽ có lúc cô phải khóc.
Ngụy Quân yên lặng ghi tạc tên ba người này vào sổ đen.
Thiên đế báo thù, mười năm không muộn.
. . .
Trêи đường đi đến Dương gia, Lục Nguyên Hạo cùng Bạch Khuynh Tâm sợ Ngụy Quân lại rủ bọn họ gia nhập Thiết Huyết Cứu Quốc hội nên chủ động nói đề tài khác.
Lục Nguyên Hạo nói: "Ngụy đại nhân, Bạch đại nhân, nếu như Cơ công tử không chết thì tương lai hắn sẽ lấy Hầu Biên Tiên sao?"
Bạch Khuynh Tâm thản nhiên nói: "Không có nếu như, ta từng điều tra, Cơ Đãng Thiên đã chết hẳn rồi."
Trong lòng Ngụy Quân tự nhủ rằng tầm mắt ngươi quá thấp mà thôi.
Nếu ngươi dám đâm chết ta, ta lập tức sẽ biểu diễn cho ngươi thấy cảnh Cơ Đãng Thiên sống lại tại chỗ.
Đối với Thiên đế mà nói thì những việc này chỉ là thao tác cơ bản.
Nhưng mà những lời này cũng không thể nói cùng Bạch Khuynh Tâm và Lục Nguyên Hạo.
Nhìn Lục Nguyên Hạo cùng Bạch Khuynh Tâm đang đắm chìm bên trong tình yêu vĩ đại của Cơ Đãng Thiên, Ngụy Quân lên tiếng kéo hai bọn họ trở về thực tại.
"Cho dù Cơ Đãng Thiên không chết thì hắn cũng sẽ không lấy Hầu Biên Tiên."
"Vì sao? Rõ ràng Cơ Đãng Thiên thực sự yêu thích Hầu Biên Tiên." Lục Nguyên Hạo nói.
Ngụy Quân liếc Lục Nguyên Hạo với vẻ khinh thường: "Ngây thơ, Cơ Đãng Thiên yêu thích vợ của thần tượng, có liên quan gì đến Hầu Biến Tiên?"
Lục Nguyên Hạo: ". . ."
Bạch Khuynh Tâm: ". . ."
Ngụy Quân bình tĩnh nói: "Chỉ cần Cơ Đãng Thiên không cưới Hầu Biên Tiên, thì Hầu Biên Tiên vĩnh viễn là vợ của Dương Tam Lang. Nếu Cơ Đãng Thiên cưới Hầu Biên Tiên vậy thì nàng sẽ không còn là vợ của thần tượng nữa. Cho nên chắc chắn Cơ Đãng Thiên sẽ không cưới Hầu Biên Tiên, đạo lý đơn giản như vậy các ngươi cũng không hiểu sao?"
Lục Nguyên Hạo cùng Bạch Khuynh Tâm hoàn toàn không phản bác được.
Vốn dĩ là một chuyện tình cảm động, sau khi bị Ngụy Quân nói qua thì lại có cảm giác trở nên xấu xa là sao?
Trong khi ba người đang đi đến Dương gia.
Thì tin tức đám người Ngụy Quân sống sót ra khỏi Cơ gia cũng rất nhanh truyền đến tai một số người.