• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Có một chuyện ta không rõ."

Bạch Khuynh Tâm nhìn về phía Cơ Lăng Vân: "Đại công tử, vì sao mà việc Dương đại soái có thể chưa chết lại khiến quốc sư phản ứng sẽ lớn như vậy? Cho dù Trường Sinh tông cùng Dương đại soái có chút ân oán thì cũng không đến mức người sống ta chết như thế này chứ?"

"Con trai của tông chủ Trường Sinh tông đã chết trong chiến tranh vệ quốc dưới sự chỉ huy của Dương đại soái." Cơ Lăng Vân nói.

Bạch Khuynh Tâm nhíu mày: "Trong chiến tranh vệ quốc chết nhiều người như vậy, đến con trai của Dương đại soái còn chết, vậy con trai của tông chủ Trường Sinh tông không thể chết sao?"

"Trong mắt rất nhiều người tu chân thì người của bọn hắn không được chết." Cơ Lăng Vân thản nhiên nói: "Cho dù là chiến tranh vệ quốc thì người tu chân cũng có đãi ngộ hoàn toàn khác biệt với binh lính bình thường. Phụ thân ta cũng rất đãi ngộ người tu chân, nếu có nhiệm vụ mà người thi hành chắc chắn phải chết thì phụ thân ta sẽ làm mọi cách để người tu chân không phải chấp hành, nhất là những người tu chân của danh môn đại phái. Nhưng mà Dương đại soái thì khác, hắn đối xử với binh lính dưới trướng ai cũng bình đẳng như ai. Cho nên mặc dù Dương đại soái có chiến công lớn nhất, nhưng đắc tội với người khác cũng nhiều nhất.

Xem ra nhiệm vụ mà con trai của tông chủ Trường Sinh tông chấp hành chính là một nhiệm vụ chắc chắn sẽ chết. Lúc đó có người khuyên Dương đại soái đừng phái con trai của tông chủ Trường Sinh tông đi, nhưng lại bị Dương đại soái cự tuyệt. Sau đó, Trường Sinh tông lấy lí do này mà nhận định rằng Dương đại soái đã cố ý giết người.

Lục Nguyên Hạo nghe thấy lời nói của Cơ Lăng Vân thì theo bản năng mở miệng: "Đây không phải là không nói đạo lý sao? Những hành động này của Dương đại soái chẳng phải là rất bình thường trong quân đội sao?"

Cơ Lăng Vân im lặng trong chốc lát, sau đó mở miệng nói: "Thật ra cũng không phải là rất bình thường."

Lục Nguyên Hạo: "Hả?"

"Dựa theo quy tắc ngầm bên trong quân đội thì loại nhiệm vụ mà người thi hành chắc chắn phải chết này không được giao cho người tu chân, nếu như trong tình thế bắt buộc thì cũng không được giao cho những người tu chân của các đại môn phái, nhất là con trai của tông chủ Trường Sinh tông." Cơ Lăng Vân nói: "Tất cả mọi người đều làm như vậy, đây là lệ thường bên trong quân đội."

"Nhưng cũng không có văn bản quy định rõ ràng nha." Ngụy Quân dùng là câu khẳng định.

Cơ Lăng Vân gật đầu: "Tất nhiên không có, loại sự việc như này sẽ không được viết trêи quy tắc, nhưng tất cả mọi người đều ăn ý tuân thủ, đây chính là quy tắc ngầm. Người phá hư quy tắc ngầm thì cũng nhất định sẽ bị người khác trả thù."

Bạch Khuynh Tâm cười lạnh: "Nhưng trêи thực tế Dương đại soái đã làm sai điều gì? Hành động của hắn vi phạm điều nào trong luật pháp Đại Càn? Vi phạm điều nào trong luật pháp quân đội?"

Lúc này Bạch Khuynh Tâm có một loại cảm giác đồng cảm cùng tức giận.

Những gì Dương đại soái trải qua mặc dù khác nàng, nhưng về bản chất thì giống nhau.

Quy tắc ngầm bên trong quân đội là nếu có nhiệm vụ mà người thi hành chắc chắn sẽ chết thì không được giao cho người tu chân, vì Dương đại soái không tuân thủ quy tắc ngầm này cho nên Trường Sinh tông muốn giết hắn.

Quy tắc ngầm của triều đình là khi người của Trường Sinh tông giết người thì sẽ không phạm pháp, vì Bạch Khuynh Tâm không tuân thủ quy tắc ngầm này cho nên đã mất đi một đôi mắt.

Bạch Khuynh Tâm không phục.



Thậm chí, nàng hận.

Ngụy Quân vỗ vỗ vai của Bạch Khuynh Tâm, trầm giọng nói: "Làm một ánh sáng chiếu rọi hắc ám, vậy mà ánh sáng này lại có tội."

Dừng một chút, Ngụy Quân tiếp tục nói: "Đương nhiên, điều này là không đúng, cho nên phải đánh vỡ hắc ám."

"Có thể đánh vỡ sao?" Bạch Khuynh Tâm nhìn Ngụy Quân.

Ngụy Quân kiên định trả lời: "Tuyệt đối có thể, đây là những gì ta chắc chắn."

Thiên đế không thể sai được.

Bởi vì nắm tay Thiên đế lớn nhất.

Cho nên, Thiên đế vĩnh viễn đại biểu cho ánh sáng cùng chính nghĩa.

Logic này hoàn toàn hợp lý.

Người bên ngoài nghe thấy lời nói của Ngụy Quân thì cũng cảm thấy hợp lý.

Dù sao cũng là Ngụy Quân.

Lời nói chính khí như vậy hẳn là hắn.

Cơ Lăng Vân bội phục: "Tấm lòng Ngụy đại nhân rộng mở, thật là một chân quân tử."

Ngụy Quân nhẹ gật đầu, lần này hắn không có khách khí.

Bởi vì lần này thực sự hắn nói thật.

Mặc dù Thiên đế giết qua vạn người mà thành đạo, trải qua tang thương, xem thấu tình đời, nhưng cũng không phải là người vô tình.

Ngược lại, thật ra Thiên đế vẫn luôn sơ tâm chưa sửa (vẫn giữ được bản tính ban đầu).



Người như vậy mới thật là anh hùng.

Chỉ có một loại chủ nghĩa anh hùng trêи thế giới —— chính là sau khi nhìn rõ chân tướng của cuộc đời mà vẫn yêu quý cuộc đời như cũ.

Thiên đế chính là như vậy.

Cường giả cũng không nhất định phải lãnh huyết vô tình.

Đó chỉ là những gì kẻ yếu tưởng tượng mà thôi.

Đương nhiên cường giả giết người như ngóe cũng có, nhưng cũng không thiếu cường giả có tâm hướng quang minh.

Cho tới bây giờ thì Thiên đế là đại biểu cho trật tự. Hắn thành lập thiên đình là để đưa ra quy tắc, sau đó duy trì quy tắc.

Đây là đạo của Thiên đế.

Vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi.

Và cũng không cần thay đổi.

Cơ Lăng Vân tiếp tục nói: "Ngoại trừ những mâu thuẫn bên ngoài của Dương đại soái và Trường Sinh tông thì trong công việc họ cũng có xung đột. Dương đại soái vẫn luôn tỏ ra thái độ phản đối liên minh người tu chân cho thế lực tiến vào chiếm giữ triều đình Đại Càn, mà Trường Sinh tông lại chính một trong tông môn sáng lập ra liên minh người tu chân. Cho nên về công về tư thì Trường Sinh tông cùng Dương đại soái đã có mâu thuẫn không thể hóa giải. Mâu thuẫn phát triển đến ngày hôm nay thì đã là cục diện không chết không thôi. Sở dĩ Trường Sinh tông hoài nghi Dương đại soái cố ý giết con trai của tông chủ Trường Sinh tông cũng là vì nguyên nhân này."

Lục Nguyên Hạo xen vào một câu: "Quả thực rất có thể nha."

Bạch Khuynh Tâm lạnh lùng lườm Lục Nguyên Hạo một chút, trầm giọng nói: "Số lượng con trai của Dương đại soái chiến tử trêи chiến trường càng nhiều hơn, đó cũng là do Dương đại soái cố ý giết sao?"

"Chuyện này không có liên quan mà." Lục Nguyên Hạo nhỏ giọng nói.

"Mặc dù không liên quan, nhưng luận việc không luận tâm. Coi như Dương đại soái cố ý thì việc hắn làm cũng đâu có sai, dựa vào cái gì mà con trai của tông chủ Trường Sinh tông không thể làm nhiệm vụ nguy hiểm?" Ngụy Quân xác định rõ lập trường của mình.

Hắn chắc chắn đứng về phía Dương đại soái.

Dù sao nghe mấy người này giới thiệu là biết, Dương đại soái chính là đại biểu của chính nghĩa, chắc chắn sẽ không động thủ giết hắn.

Còn loại boss hung ác như Trường Sinh tông này càng rất hợp ý hắn, không hợp một lời liền giết người, rất tốt, Trẫm rất yêu thích loại tông môn này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK