Mạnh Giai cảm động muốn khóc.
"Ngụy đại nhân, người không cần suy nghĩ cho ta như thế."
Ngụy Quân trong lòng nói ta đương nhiên không có suy nghĩ cho cô rồi.
"Mạnh đại nhân, ta không phải vì ngươi, ta là vì. . . để cho anh hùng hy sinh này có thể sáng mắt. Vợ góa liệt sĩ, chẳng lẽ để mặc cho đám công tử ăn chơi này tùy ý đùa giỡn sao? Mạng nha hoàn, chẳng lẽ không phải là mạng sao?"
Nói xong lời cuối cùng, Ngụy Quân lại nhập diễn.
Loại chuyện này quả thật là làm cho người ta tức giận.
Mạnh Giai đã muốn biến thành fan não tàn của Ngụy Quân, nghe thấy Ngụy Quân nói như vậy, nàng vừa kính nể, lại vừa lo lắng.
"Ngụy đại nhân, ngài cũng biết sau lưng Cơ Đãng Thiên nước rất sâu, nếu tra xuống, thật sự sẽ chết." Mạnh Giai nhắc nhở.
Ngụy Quân điềm nhiên cười to: "Bắt đầu từ khi ta quyết định làm người chấp bút này, ta vẫn dùng một câu để cổ vũ cho bản thân —— Nhân sinh tự cổ thùy vô tử? Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh." (Xưa nay thử hỏi ai không chết. Lưu tấm lòng son chiếu sử xanh - thơ Văn Thiên Tường)
Giờ khắc này, trêи người Ngụy Quân lóe ra ánh sáng.
Thật sự lóe ra ánh sáng.
Ngụy Quân vừa làm màu xong, đã muốn mắng chửi người.
Cái đệch, lại đột phá!
. . .
"Ngụy lang thật đẹp trai."
"Ngụy đại nhân cảnh giới thật là rất cao."
"Ngụy đại nhân càng thêm chính nghĩa so với ta tưởng tượng."
"Ngụy Quân quả nhiên danh bất hư truyền."
"Đây là ngụy Trạng Nguyên sao? Là không sợ chết giống như trong lời đồn mà."
"Đại Càn đã lâu không có xuất hiện xương cứng như vậy."
"Nhân sinh tự cổ thùy vô tử, lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh. Tốt, viết quá tốt, phải uống cạn một chén lớn."
. . .
Có hoạt động tâm lý như trêи phân biệt đến từ Bạch Khuynh Tâm, Lục Nguyên Hạo, Mạnh Giai, Cơ Đãng Thiên, quần chúng ăn dưa cùng một bộ phận quần chúng ăn dưa khác.
"Nhân sinh tự cổ thùy vô tử, lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh", đây là câu thơ có thể truyền lại đời sau.
Cho dù là người không hiểu thi từ, sau khi nghe hai câu thơ này, đều có thể cảm nhận được một loại lực lượng làm cho huyết mạch người ta sôi trào.
Huống chi đây còn là một thế giới có thể tu luyện.
Huống chi Ngụy Quân hiện tại đi vẫn là Nho gia thánh đạo.
Sau khi ngâm hai câu thơ này ra miệng, Ngụy Quân lập tức phát hiện hỏng rồi.
Hai câu thơ này dẫn động Hạo Nhiên Chính Khí trong cơ thể hắn không nói, đồng thời hình thành cộng hưởng với văn khí cùng với chính khí phân tán trong thiên địa.
Vì thế, văn khí xông tận trời.
Trời hiện dị tượng!
Mà hai câu thơ này, cũng theo đó truyền khắp bốn phương tám hướng.
. . .
Quốc Tử Giám.
Mạnh lão sau khi nghe xông hai câu thơ này, cũng cảm nhận được một loại lực lượng làm cho da đầu hắn phát tê.
Cái này không kỳ quái.
Văn Thiên Tường bằng vào hai câu thơ này, có thể danh lưu sử xanh một ngàn năm.
Ít nhất.
Mạnh lão liên tục đọc hai lần, cảm giác cảnh giới cũng có một tia tinh tiến.
"Tiểu Phương. . . Bán Thánh đại nhân, khúc thơ này cũng là ngươi viết?" Mạnh lão trái lương tâm xưng hô một câu Bán Thánh đại nhân.
Thật sự là hai câu thơ này làm cho hắn vỗ án tán dương, hắn muốn biết toàn bài như thế nào.
Chu Phân Phương chấn động càng lớn hơn so với hắn.
Bởi vì cảnh giới của nàng rất cao, càng có thể cảm nhận được cái loại hào hùng cùng tiêu sái thấy chết không sờn từ trong hai câu thơ này.
"Tuy ta rất muốn nói khúc thơ này là ta viết, nhưng cái này thật sự không phải ta viết." Chu Phân Phương nói: "Trừ bỏ Ngụy Quân, những người khác không viết ra được loại thơ này."
Mạnh lão sửng sốt.
Hắn thật đúng là tưởng Chu Phân Phương viết chứ.
Chu Phân Phương văn chương cùng thi từ đều được công nhận ba hạng đầu trong thiên hạ, mà Ngụy Quân trước đó tuy cũng xưng được với tài hoa hơn người, nhưng cho hắn cảm giác cách Chu Phân Phương vẫn khá là xa.
"Vì sao thơ như vậy phải là Ngụy Quân viết?" Mạnh lão không rõ ràng.
Chu Phân Phương giải thích: "Nhân sinh tự cổ thùy vô tử? Ngụy Quân nói qua, hắn không sợ chết. Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh, hãn thanh đó là sách sử, chuyện mà Ngụy Quân đang làm đó là viết sách soạn sử, hai câu thơ này thuyết minh Ngụy Quân đã làm tốt chuẩn bị hẳn phải chết, cho dù là chết, hắn cũng nhất định sẽ cầm bút viết đúng sự thật, mang chuyện đã xảy ra trong mười năm chiến tranh vệ quốc một năm một mười công bình công chính viết ở trêи sách sử. Ngụy Quân đây là lấy thơ nói lên chí, trừ bỏ hắn ra, những người khác không có khả năng có loại trải qua cùng cảm ngộ này."
Mạnh lão bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là thế, ngươi nói có đạo lý."
Không chỉ là một mình Chu Phân Phương cho là như vậy.
"Nhân sinh tự cổ thùy vô tử? Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh" truyền khắp kinh thành trong thời gian ngắn.
Phủ Thừa Tướng.
Thượng Quan Thừa tướng sau khi nghe Thượng Quan Tinh Phong thuật lại hai câu thơ này, chạy đến trong viện liên tục đánh hai bộ vương bát quyền.
Mới tiêu tán được dòng khí dũng cảm hào sảng ở trong lồng ngực.
Nhưng hắn vẫn cảm giác có chút nhiệt huyết sôi trào.
"Đây là quốc sĩ thật sự, tương lai chắc chắn danh lưu sử xanh." Thượng quan Thừa tướng bình như vậy.
Thượng Quan Tinh Phong có chút khẩn trương: "Ngụy Quân muốn đi Cơ Soái phủ, cha, lấy tính tình Cơ Soái, vạn nhất thật sự giết Ngụy Quân thì làm sao bây giờ?"
"Cơ Soái không có lỗ mãng như ngươi nghĩ đâu." Thượng quan Thừa tướng nói.
Thượng Quan Tinh Phong vẫn thực khẩn trương: "Không sợ Cơ Soái lỗ mãng, chỉ sợ Cơ Soái dụng tâm kín đáo, quan hệ của hắn cùng Quốc sư là thật không rõ ràng."
Thượng quan Thừa tướng lặng lẽ một lát, sau đó nói: "Đừng quên, Cơ gia đại công tử còn đó."
"Hắn không phải đã phế rồi sao?" Thượng Quan Tinh Phong nói.
Thượng quan Thừa tướng điềm nhiên cười: "Hùng ưng ngay cả gãy cánh, hướng tới vẫn là bầu trời. Hơn nữa, hổ lạc bình đài, vẫn là hổ đó."
. . .
Hoàng cung.
Minh Châu công chúa tự tay múa bút vẩy mực, viết xuống hai câu thơ "Nhân sinh tự cổ thùy vô tử? Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh" này.
Sau khi viết xong, nàng vẫn cảm thấy không hài lòng, lắc lắc đầu, ném bứ chữ mà mình vừa viết xong vào trong thùng rác.
"Người đâu, đi mời Thư thánh."
"Bỏ đi, ta tự mình đi bái phỏng Thư thánh, cầu một bộ thư thánh mặc bảo cho Ngụy Quân."
"Thơ hay như thế, cũng chỉ có chữ của Thư thánh mới xứng."
Thị nữ cảm tình rất sâu với Minh Châu công chúa, lo lắng nói: "Công chúa, đi quá gần với Ngụy đại nhân, vạn nhất bệ hạ ghét thì làm sao giờ?"
Minh Châu công chúa khóe miệng nhếch lên: "Bệ hạ nếu thật muốn đối phó ta, không quan hệ tới Ngụy Quân. Chỉ có ta liên lụy đến Ngụy Quân, Ngụy Quân sẽ không liên lụy đến ta."