" ẦM ẦM ẦM.... MAU MỞ CỬA RA CHO TA! "
Tiếng đập cửa vang lên dữ dội, kèm theo là tiếng bước chân của nhiều người đang đi tới, tiếng la ó cản trở và tiếng nói bất đắc dĩ.
Cửa cứ thế bị đập liên tục, Hạo Thiên biết là có người tới gây chuyện, còn nữa, cửa phòng của cậu vốn luôn được gáng một loại phù chú, đảm bảo đủ độ cứng để đối phó với các thể loại người lỗ mãng, bất lịch sự.... dưới lv 400 cấp!
Tiểu Siêu và Tử Kiệt hướng mắt nhìn Hạo Thiên, cậu im lặng không nói gì, chỉ " suỵt " một tiếng nhỏ ý bảo " im lặng ngồi nghe ". Cả hai cũng im lặng không nói gì, lúc này, bên ngoài truyền đến trận tiếng nói lớn....
" Mau tránh ra, tôi phải vào đó tìm tên súc sinh đã giết con trai tôi! "
" Lão huynh này, huynh có gì từ từ nói, đi đến văn phòng tôi, tôi giải thích cặn kẽ cho huynh, còn người này... Huyng không chọc được... "
Giọng nói có vẻ ngượng gạo, áy náy vang lên, nghe giọng quen tai, là của Doãn Bằng. Lại nghe thấy 1 thanh âm khác
" Ai mà không thể chọc. Để tôi xem hôm nay ở học viện này ai có thể cản được chúng tôi. Mau tránh ra! "
" Không được... Mọi người đủ rồi, tôi nói có gì thì học viện bồi thường cho các người, còn người đó các người không chọc được... Nào nào nào, mau đi... "
Doãn Bằng lại cố ngăn cản, nhưng bất thành, một cái xô mạnh vang lên, nghe rõ một tiếng " ầm " bên ngoài truyền đến rõ to. Doãn Bằng cư nhiên bị đẩy ngã rồi, hiền cũng hiền vừa thôi lão Doãn ơi!
" Ầm ầm ầm... "
Lại tiếng đập cửa vang lên, nhiều tiếng nói
" Cái cửa này sao lại cứng đến thế? Đập suốt nãy giờ vẫn không phá được. "
" Này, tôi đã nói các người đừng có ở đây mà la lối nữa. Nếu có chuyện tôi cũng không gánh nổi giúp các người đâu..... "
" Cạch "
Tiếng mở cửa vang, tiểu Siêu gương mặt lạnh nhìn Doãn Bằng đang chắn trước cửa. Còn Doãn Bằng thì không nóng lại toát mồ hôi đầy mình, nuốt nước bọt nhìn tiểu Siêu.
Cánh cửa vừa mở, nhiều ánh mắt liền dồn về một phía, mông lung đầy oán hận.
Bên ngoài có tổng cộng 5 người, đều là 5 người đàn ông, tuổi đã ngoài 50. Mái tóc lấm chấm bạc, cắt hớt gọn gàng, nhưng ánh mắt đầy oán hận cùng bi thương. Hạo Thiên bên trong nhìn ra, ngồi trên ghế, chân bắt chéo đầy vẻ kiêu ngạo, ngạo nghễ và khinh thường.
Doãn Bằng chắn trước cửa, Tiểu Siêu ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng, nói
" Doãn hiệu trưởng hôm nay kéo nhiều người đến đây như vậy... Chẳng hay là có chuyện gì? "
Các ngươi đây là giả điên không biết hay thật sự không biết người ta tới vì chuyện gì? Chẳng phải đều nhờ ơn các ngươi cả sao? Hả? Bây giờ hay rồi, gia đình gia tộc người ta kéo tới tận cửa đòi đền mạng cho con người ta kia kìa.... Haizzz các ngươi nói ta phải làm sao giảu quyết đây? Doãn Bằng nuốt nước bọt, cố nở nụ cười ngượng, bảo
" Không... Không có gì đâu. Các ngươi đừng quan tâm, chỉ là chút chuyện vặt mà thôi.... "
" Chuyện vặt? Thành viên học viên các ngươi giết con trai con gái chúng ta mà bây giờ lại bảo chuyện vặt? Hôm nay ta nhất quyết giết chết tên súc sinh đã hại con chúng ta! "
Hạo Thiên bên trong cười lạnh, nói
" Ồ, nhất quyết cơ đấy!? Chó ở đâu sủa thật lớn mà, nghe mà đinh tai nhức óc! "
" Ngươi!? Chính là ngươi đã gián tiếp hại con của ta, hôm nay ta giết ngươi! Tên oắt con súc sinh kia, ta giết ngươi! "
Một lão già tiến tới, muốn trực tiếp đi vào trong, nhưng vào được sao? Không hề!
Tiểu Siêu tay giơ ra chặn lại, ánh mắt lạnh không thèm nhìn vào ông ta, lạnh giọng nói
" Ca ca đã bảo chó sủa quá lớn, nên mau bọn chó mau im mồm lại. Còn nữa, phòng chúng ta không hoan nghênh chó già bước vào, mau dừng bước của ngươi lại đi! "
Lời tiểu Siêu vừa ra, cả bọn tái mặt. Tức giận đến độ mặt đỏ rằn lên, nhìn thấy rất rõ ràng. Một lão già tóc mới vươn màu bạc, khuôn mặt tức giận quá độ, là cha của hai huynh đệ họ Vĩ, tên Vĩ Hành Phong, liền nói
" Oắt con không có gia giáo. Mất dạy, không biết tôn trọng bề trên, súc sinh không có tính người, đại nghịch bất đạo, không thể tha thứ. Cha mẹ không biết dạy các ngươi, để các ngươi ra ngoài hoành hành ngang ngược, giết người không ghê tay, cha mẹ như vậy thật chẳng ra gì! ta hôm nay thay cha mẹ ngươi dạy dỗ lại các ngươi! Khiến các ngươi phải cúi đầu tạ lỗi, đồng thời chết không chỗ chôn "
Vĩ Hành Phong vừa nói xong, khuôn mặt Hạo Thiên lập tức đại biến, từ đùa cợt, kiêu ngạo lập tức biến thành tức giận, và đầy sát khí. An Lam Nguyệt, Lăng Giang Tuyết, Tử Kiệt và cả tiểu Siêu đều là đại biến, khuôn mặt đều thoáng mất cảm xúc, chỉ còn lại một mảng lạnh băng đầy sát khí. Doãn Bằng nhìn thấy, dường như đang đứng gần một khối hàn băng khổng lồ, lạnh run người, mới vừa nãy còn mồ hôi ròng ròng, bây giờ thì lạnh băng không chút ẩm ướt. Sợ hãi tột độ!
Vĩ Hành Phong nói xong liền muốn tiến vào, Tiểu Siêu tay giơ lên cao hơn một chút, trực tiếp bóp cổ lão ta giơ lên cao. Lạnh giọng nói
" Lão già ngươi có thể mặc sức nói chúng ta tùy thích, nhưng đừng có đụng đên cha mẹ chúng ta. Còn nữa, chỉ là một gia tộc nhỏ nhoi mà ở đây lớn tiếng quát nạt đại gia tộc bọn ta, lá gan cũng thật lớn! "
" Ặc, mau buông tay tên súc sinh... "
Tiểu Siêu tay bóp càng mạnh, trực tiếp quăng lão ta văng xa, đụng mạnh vào vách tường. Hạo Thiên lúc này lại tiến ra bên ngoài, nhìn qua một lượt, Doãn Bằng nuốt nước bọt, hoảng sợ nói
" Cái này... Đại tư lệnh... Phiên Thiên tướng quân... Ngài... Ngài có gì từ từ nói, tôi đảm bảo giải quyết ổn thõa cho ngài.... "
Hạo Thiên phớt lờ câu nói của Doãn Bằng, bảo
" ra ngoài, ta không muốn nơi này nhuốm máu đâu! "
Hạo Thiên nói xong trực tiếp đi trước, cả bọn Lăng Giang Tuyết nhanh chóng đuổi theo sau. Doãn Bằng muốn hô lên " mong ngài nghĩ lại " nhưng đã quá muộn rồi. Kiếp nạn này qua không khỏi a!
Hạo Thiên đi trước, đưa tất cả ra ngoài sân trước KTX, bây giờ trời đã tối. Bầu trời đêm tĩnh mịch đã lên, ánh mắt cũng dần lộ diện, không gian thoang thoảng hơi lạnh dần rõ ràng hơn, Hạo Thiên thích cảm giác này, cảm giác này khi có mùi máu tanh xen vào lại càng thú vị hơn nữa!