Cũng là bộ dáng ngây ngô, lo lắng, sợ hãi và đầy hoang mang khi nghĩ đến việc sắp tới mình phải chịu đựng hay hứng chịu sự khổ luyện cực nhọc như thế nào. Khổ cực ra sao, khinh khủng nhường nào. Hạo Thiên chợt mỉm cười nhẹ, cao giọng nói
" Ngươi đang lo lắng sao? "
Vân Mộng giật mình, trước mặt Hạo Thiên cậu không giữ nổi sự bình tĩnh của bản thân, vì mọi thứ cậu nghĩ cậu làm điều bị nhìn thấu dưới đôi đồng tử hai màu sắc bén kia. Khiến mọi hành động biểu hiện ra điều thực lòng và không có nửa điểm giả đối.
Vân Mộng khẽ gật đầu một cái, nhẹ giọng đáp
" Đệ tử... Đệ tử có chút lo lắng.... "
Hạo Thiên lại nói
" Vì điều gì? "
Vân Mộng nghĩ nghĩ một hồi, lập tức đáp
" Vì.... Vì cuộc huấn luyện sắp tới.... "
Hạo Thiên cười nhẹ, hình bóng của Vân Mộng đang phản chiếu lại chính hình ảnh của cậu năm xưa. Cũng điệu bộ như thế này đây a!
Hạo Thiên nói
" Được rồi, không nói nhiều nữa. Huấn luyện sẽ kéo dài trong thời gian dài, sẽ là 3, 4 năm gì đó.... Đến khi nào ta cảm thấy ngươi đủ mạnh, đủ bảo vệ tốt bản thân và đủ khôn khéo xử lí mọi chuyện trong mọi tình huống thì thôi.... Hoặc có thể đến mức độ nào đó, tự bản thân ngươi thấy đủ thì cứ nói ta 1 tiếng. Ta sẽ không ép.... "
" Dạ không, đệ tử sẽ luôn làm theo ý người, luôn cố gắng hết mình đến khi nào người cảm thấy không cần đệ tử nữa thì đệ tử sẽ tự mình rời đi... Vì bây giờ, đệ tử cũng chỉ còn mỗi người là người thân duy nhất.... "
Vân Mộng hét lên, cắt ngang lời nói của Hạo Thiên. Khuôn mặt vừa nói vừa ứa nước mắt, chợt nhận ra hành động lỗ mãng vừa rồi, Vân Mộng liền cúi thấp đầu, nói
" Đệ tử xin lỗi, mong sư phụ tha tội lớn tiếng... "
Cá đám Hạo Thiên ngơ ngác nhìn, nhất thời ngây ra một lúc. Quả đúng như vậy, hiện giờ Vân Mộng cũng chỉ còn 1 mình, cha mẹ và cả muội muội chưa đầy 1 tuổi cũng đã bị giết 1 cách tàn nhẫn ngay trước mắt, bất lực không thể nào cứu được. Cứ ngỡ cuộc sống thống khổ như thế là cùng nhưng sau đó lại bị người mình thương, người mình yêu phản bội, thống khổ lại càng thêm tăng. Cậu trở nên mạnh hơn với khóa huấn luyện với bọn nhóc và quay lại trả thù, giờ đây không còn người thân bên cạnh. Gia tộc cậu cũng chẳng cần nữa, nơi đó cũng chẳng còn ai thân thương để trở về, giờ khắc này thốt ra với Hạo Thiên 1 câu " sư phụ là người thân duy nhất " khiến Hạo Thiên có chút động lòng, muốn bảo bọc lấy cậu đệ tử ngây ngô này. Nhưng chim đến khi đủ lông đủ cánh chắc chắn sẽ rời tổ, đến lúc đó đã không còn cần cậu nữa rồi...
Hạo Thiên khẽ thở ra một hơi, bảo
" Ngươi nói những lời này có phải sớm quá rồi không? Đến khi ngươi trưởng thành hơn nữa, ta nghĩ suy nghĩ của ngươi chắc chắn sẽ khác bây giờ thôi..... Không cần suy nghĩ nhiều ở hiện tại, ngươi chỉ cần chăm chú vào việc tu luyện của bản thân là được rồi "
Vân Mộng lắc đầu, giọng nói chắc như đinh đóng cột, đáp lớn
" Vân Mộng chắc chắn sẽ không! "
Cả đám lại một phen " quào " lên một tiếng, An Lam Nguyệt gần đó khều khều trêu chọc, nói
" Thiên Thiên a, đệ thật có phúc làm cha mà. Vân Mộng tên nhóc này ngây ngô, ngơ ngác như Tử Kiệt vậy. Lại còn lớn tiếng hô cái gì mà sư phụ pà người thân duy nhất, rồi chắc chắn sẽ không thay đổi..... Ta thấy chính phần là giống Tử Kiệt rồi. Thu hắn làm con luôn đi a! "
Tử Kiệt lúc này ngó sang, nói
" Tử Kiệt sắp có đệ đệ sao? "
Hạo Thiên liền nhăn mày, nói
" Ngươi đừng có nghe Nguyệt tỷ nói bậy, nói năng hàm hồ cả mà thôi! "
An Lam Nguyệt mặt cười tà, chỉ chỉ Lăng Giang Tuyết, bảo
" Ta nói bậy sao? Ta thấy Tuyết nhi muội ấy là muốn thu Vân Mộng làm con luôn rồi kia kìa, nhìn mặt muốn ấy xem. "
Cả đám nhỏm dậy, ngó sang nhìn.
Lăng Giang Tuyết khuôn mặt tươi tỉnh, nhìn Vân Mộng chầm chầm với ánh mắt thân thương và thương xót, như người mẹ nhìn con mình. Và biểu lộ rõ câu " Tiểu Mộng Mộng thật dễ thương a. Muốn thu làm con a ", rõ ràng in hẳn lên mặt.
Hạo Thiên lắc đầu ngao ngán, vỗ trán một cái, bảo
" Muội đang nghĩ cái gì vậy hả? Muốn thu Vân Mộng làm con sao? "
Lăng Giang Tuyết quay sang, đôi mắt lấp lánh, gật đầu nói
" Ừm ừm, Vân Mộng dễ thương như thế, người dễ thương mà tên cũng dễ thương nữa. Ta muốn thu làm con mình! "
Hạo Thiên bất lực, lại nói
" Ta nói muội này Tuyết nhi. Muội nghĩ 1 người hơn 18 tuổi sẽ nhận 1 cô bé và 1 cậu bé trong vẻ ngoài mới 13, 14 tuổi làm mẹ làm cha sao? Không hề nhé! "
Lăng Giang Tuyết lúc này bật thốt 1 câu làm mọi người bất ngờ thay
" Nào có, muội đã hơn trăm rồi đấy! "
" quào "
Cả đám An Lam Nguyệt, tiểu Siêu bật thốt. Không ngờ Tuyết nhi vì muốn nhận Vân Mộng làm con mà thẳng thắn nhận mình hơn trăm tuổi như thế, này người ta nói là gì nhỉ?.... Ừmmm, à là trâu già gặm cỏ non.... Ấy, hình như không phải, Tuyết nhi là muốn nhận con chứ có phải nhận chồng đâu mà nói như vậy... Gì nhỉ?..... Mà thôi kệ đi, dù sao cũng là quá thẳng thắn rồi!
Hạo Thiên tay vỗ lên trán, vuốt thẳng xuống cằm, nói
" Muội muốn có con như vậy sao? Dù sao cũng chẳng thể nói rằng muội đã hơn trăm tuổi được, hay là.... Muội muốn tiết lộ thân phận? "
Lăng Giang Tuyết tranh thủ lúc Hạo Thiên nói đã quay sang nhìn Vân Mộng 1 cái, lại bảo
" Cũng tốt thôi. Chúng ta bây giờ tới nói đi! "
Hạo Thiên nhanh chóng đưa tay kéo Lăng Giang Tuyết lại, vội nói
" Có gì từ từ tính. Muội gấp như vậy làm gì? "
Lăng Giang Tuyết ánh mắt thân thương, ánh mắt của người mẹ nhìn con mình, đau lòng nhìn Vân Mộng với dáng người hơi gầy, đứng dưới trời nắng kia, lại còn đang mang bộ dáng thiếu thốn tình thân nữa chứ. Thoáng nổi lên sự đau lòng khó tả, lại quay phắt sang Hạo Thiên, liền nói
" Gì cũng được, nhưng huynh mau gọi tiểu Mộng Mộng của ta vào trong. Trời nắng thế này mà để con nó phơi nắng vậy sao?! "
Cả đám Hạo Thiên giờ khắc này là bó tay thật rồi. Trực tiếp gọi Vân Mộng là con luôn rồi, nhận con luôn rồi a. Thật là hết nói nổi nữa rồi. Hạo Thiên thở ra một tiếng, bó tay nói
" Hết nói với muội được rồi.... Vân Mộng, mau vào đây đi! "
Vân Mộng ngơ ngác nhìn, nhanh chóng chạy lại chỗ Hạo Thiên, hơi cúi đầu nói
" Sư phụ gọi con có việc gì sao? Nếu lại nói chuyện ban nãy thì con chắc chắn sẽ không đổi ý đâu! "
Hạo Thiên xua tay, nói
" Chuyện ban nãy quyết định sao tùy ngươi. Bây giờ thì..... "