" Ngươi cũng cùng đi đi. Về ở với chúng ta! "
" Vâng? "
Chu Thuần Linh dường như còn chưa định hình được câu nói của Hạo Thiên, nghiêng đầu đáp. Hạo Thiên lại cười nói
" Ngươi hẳn đã trú ở một khách sạn hay nhà trọ nào đó, nhưng ở một mình ngươi không sợ sao? Về ở với chúng ta đi, cũng sẵn tiện phục tùng mệnh lệnh từ ta "
Chu Thuần Linh " a " một tiếng, gật đầu nói
" Vâng ạ "
Và rồi, Chu Thuần Linh cậu cứ nghĩ rằng sắp phải đối diện với nhiệm vụ nào ghê ghớm lắm, hay sắp lại phải phục tùng mệnh lệnh của người khác một cách vô lý vì cậu vẫn chưa hiểu biết gì về nhóm Hạo Thiên cả. Nhưng cậu đã lầm to rồi, hiện tại cậu đang ngẩn ngơ trong căn phòng KTX của học viện. Thậm chí đây còn là nơi dành cho các học viên có mức xếp hạng top 20.
Mà điều này chưa nói đến, vì với thân phận là hoàng tử, Hạo Thiên có phận sự này cũng không nói đi. Nhưng mà là khi cậu tưởng rằng sắp lại thực thi nhiệm vụ, thì cậu lại đang ngồi bần thần trước một đám nhóc 16 tuổi, chúng chạy vòng quanh khắp nơi, hoặc là ngồi lại trò chuyện với nhau, hoặc là chọc cho Hạo Thiên chửi rồi sợ hãi ngồi một chỗ không động đậy. Một khung cảnh cậu chưa từng thấy từ trước đến nay, thậm chí với cương lĩnh từng là một thành viên của Chu gia sát tộc, cậu thường nghe tin đồn rằng hoàng tử là người rất lạnh lùng, ít khi cười, người nhìn thấy hoàng tử cười chỉ có thể là hoàng hậu, hoàng đế cùng với công chúa mà thôi. Nếu ngươi là người khiến ngài ấy cười hoặc bắt gặp nụ cười từ ngài ấy, điều đó có nghĩa là ngài ấy đang có chút lòng tin với ngươi rồi. Nhưng bây giờ đây, thậm chí không có chút nào là lạnh lùng cả, rất ư là thoải mái nói chuyện, cười đùa với bọn nhóc nơi này.
Chu Thuần Linh ngẩn người ngoài mặt, bên trong Chu Thuần Anh ngơ ngác đầy mình. Chẳng phải nói đây chỉ là thuộc hạ thôi sao? Sao lại thân thiết đến mức cười nói vui vẻ như này, chúng ta là nghe nhầm sao? Không tin được mà, haizzz...
Bọn nhóc lúc này nhìn thấy Chu Thuần Linh cứ ngẩn người suốt, bắt đầu bu lại, hỏi đủ thứ chuyện
Lưu Vân: " Linh tiểu ca, huynh sao vậy? Không thoải mái nơi nào sao? "
Mộc Lâm: " Linh tiểu ca, có phải không quen không? Hay là chúng ta lấy cho huynh một phòng riêng? "
Di Di: " Linh ca ca, huynh cứ ngẩn người suốt, có phải đói rồi không? "
Minh Kỳ: " Di Di, đói thì liên quan gì đến ngẩn người chứ?! "
Thống Trung: " Ta đói rồi, chúng ta đi kiếm cái gì đó ăn đi "
" Ngươi suốt ngày chủ biết ăn, ăn, ăn và ăn thôi! "
Cả bọn quát Thống Trung một câu, Thống Trung ủy khuất chu mỏ nói
" Ta có làm gì đâu mà các người cứ mắng ta suốt vậy chứ. Ta đói thì ta bảo ta đói thôi, cả Linh tiểu ca cũng đói có phải không? "
Chu Thuần Linh nghe bọn nhóc hỏi han cậu như vậy có chút cảm động, lại có chút tức cười vì Thống Trung. Cậu nói
" Tôi cũng có chút đói rồi. Chúng ta đi kiếm gì đó ăn đi "
Thống Trung liền nói.
" Đấy, thấy không! Cả Linh tiểu ca cũng nói như vậy mà, các người còn mắng ta cái gì chứ "
Hạo Thiên nói
" Chúng ta mắng ngươi vì cái miệng ngươi lúc nào cũng chỉ biết đến thức ăn mà thôi. Châm ngôn của ngươi là " có thực mới vực được đạo " sao? "
Thống Trung nghiêng đầu nghĩ nghĩ một lúc, nói
" Chắc vậy rồi. Thiên ca, chúng ta đói rồi. Chúng ta đi ăn thôi "
Hạo Thiên gật đầu, nói
" Được, vậy ra ngoài ăn "
An Lam Nguyệt nói
" Lão viện trưởng bảo sẽ đến đưa chúng ta đi ăn đó. Không đi cùng sao? "
Hạo Thiên lắc đầu, bảo
" Đệ sẽ đi thông báo với lão cha, mọi người ra ngoài tìm chỗ nào ăn trước đi "
Lăng Giang Tuyết liền khoác tay Hạo Thiên, nói
" Muội đi cùng huynh "
Thống Trung hỏi
" Chúng ta đi trước rồi thì làm sao mà Thiên ca huynh tìm được chúng ta? "
Hạo Thiên lúc này đã đi đến cửa, xoay mặt sang, nói
" ta sẽ tìm được, các người cứ đi ăn trước đi "
" vâng "
Thế là chia ra, nhóm của An Lam Nguyệt đi ra ngoài ăn trước, còn Lăng Giang Tuyết và Hạo Thiên thì cùng nhau đi đến chỗ Âu Dương Đông để thông báo cho ông về việc họ sẽ ăn ở ngoài. Nhưng cả bọn vừa đi đến phòng làm việc của ông thì đã gặp lão viện phó, ông nói
" Hai người tìm viện trưởng sao? Ông ấy đến chỗ phòng luyện đan rồi "
Gật đầu cảm ơn, cả hai lại lái lụa sang chỗ luyện đan của Âu Dương Đông, và trước khi đến đó sẽ phải đi qua những dãy hành lang của những học viên. Và rồi biết bao ánh mắt đổ dồn về phía họ, nhiều tiếng xì xào vang lên
" Này, đó chẳng phải là Lăng đại nhân sao? Người nắm top 1 bảng xếp hạng đó, bên cạnh là ai vậy? "
" Người đó không phải hoàng tử, là ai vậy chứ? Nhìn họ khoác tay thân mật chưa kìa. "
" Chẳng phải mới đính hôn với hoàng tử gần đây sao? Sao bây giờ lại đi khoác tay với nam nhân khác rồi, không ngờ Lăng đại nhân lại là người như vậy đấy "
" Không tin được, Lăng đại nhân vậy mà lại to gan như thế, dám giữa ban ngày ban mặt khoác tay với nam nhân khác. Dáng vẻ còn rất thân mật nữa, đây là đang công khai chống đối Đức vua sao? "
" Thật đáng thương hoàng tử, ngài ấy vừa mới trở lại, vừa mới đính hôn mà lại bị cắm sừng như thế. Lăng đại nhân này thật vô liêm sỉ mà, top 1 thì thế nào chứ, cũng là loại nữ nhân như thế thôi "
" Suỵt, các người nói quá rồi. Lăng đại nhân dù sao cũng là top 1, người được lão viện trưởng ưu ái đấy. Nói nhiều lắm lời coi chừng không sống nổi ở học viện này đâu "
...........
Lăng Giang Tuyết lúc này đều nghe rõ từ đầu tới cuối, mặt tức giận vạn phần, nhưng nín nhịn lại, chỉ im lặng mà bước đi. Hạo Thiên thì lại lạnh mặt, căm phẫn trong lòng, nếu không phải vì cha không cho ta dù thân phận hoàng tử mà phải ẩn danh thì hiện tại Tuyết nhi không phải ủy khuất như thế này.
" Hồ ngôn, căm miệng hết cho ta! "
Một giọng nói đầy phẫn nộ vang lên...