Mục lục
Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Chúng ta không đồng ý! " 

Một giọng nói hùng hồn vang lên, khiến không khí nhộn nhịp nơi này bị gián đoạn, khiến mọi người dừng cuộc vui mà đều hướng mắt về phía này 

Một nhóm người mặc quân phục, đi theo sau là một người đàn ông uy nghiêm, khuôn mặt có phần dữ tợn. Lại bảo 

" Chúng ta không đồng ý vị hoàng tử điện hạ này! Người này không xứng! " 

An Hạo Kiệt nhăn mày bảo 

" Chung Minh thống lĩnh, ông tại sao lại nghĩ rằng con trai ta không xứng? " 

Chung Minh cười cợt nói 

" Vì tên nhóc này vừa mới trọng..... " 

" Bốp " 

Một cái chén bay thẳng vào mặt Chung Minh, khiến gã bất ngờ mà ngã về sau, trên mặt in hẳn một lằn đỏ chót. An Hạo Kiệt cười cợt nói 

" Ồ, xin lỗi. Ta trượt tay " 

Chung Minh nghiến răng nghiến lợi vì vẫn chưa kịp nói xong. 

Hạo Thiên lại là nhăn mày nhìn, vì sao tên này biết mình trọng sinh. Cũng chỉ là một thống lĩnh mà thôi, chức tước còn nhỏ hơn cả Tử tước kia mà. Chắc chắn có kẻ đứng sau lưng! 

Hạo Thiên mỉm cười nhìn tất cả, ra hiệu, truyền tin bảo đám nhóc " đi vây quanh đám này, bắt chúng im lặng không để nói nhiều ". Bọn nhóc nhận lệnh, tự động tiến tới vây quanh đánh người, dồn cho chúng một ánh mắt lạnh băng, khiến chúng câm nín và không dám nhúc nhích dù chỉ một bước nhỏ. 

Hạo Thiên lúc này lại bảo 

" Hôm nay bữa tiệc đến đây là kết thúc. Cảm ơn mọi người đã đến dự hôm bay, bây giờ chúng ta có việc bận. Mời mọi người về cho " 

Tuy còn muốn ở lại nghe ngóng thêm nhưng hiện tại bắt buộc phải trở về. Mọi người đến chào hỏi một chút rồi liền tan bước dân, chỉ chừa lại nơi này gia đình Lăng Công tước, gia đình Thiên hầu tước cùng đám Hạo Thiên và đám người đến quấy rối này. 

Hạo Thiên kéo một cái ghế ngồi xuống, chân bắt chéo, khuôn mặt lạnh đi, ánh mắt đằng đằng sát khí, nói 

" Rồi, bây giờ các ngươi có thể tiếp tục nói " 

Chung Minh lập tức bảo 

" Ta nói ngươi không xứng, một thằng nhóc trọng sinh năm nay mới 16, 17 tuổi thì lv sẽ được bao nhiêu chứ? Cao lắm cũng chỉ mới 400 mà thôi, cho ngươi đi đánh với bọn Thiên giới chẳng khác gì đi nạp mạng cho chúng " 

Hạo Thiên cười khinh một tiếng, bảo 

" ha, theo ta được biết thì những người được tin ta trọng sinh chỉ là Tử tước đến Công tước mà thôi. Một thống lĩnh nhỏ nhoi như ông tại sao lại biết được? Chưa kể, một người còn chưa nhú ra chiếc sừng nhỏ nào mà dám ở đây lên mặt với ta, lv cũng chỉ mới có 389 cấp trong khi tuổi đã ngoài 150 như ông thì lấy tư cách gì ở đây sủa càn? "

Chung Minh xanh mặt, Hạo Thiên chỉ nhìn sơ qua liền biết tất thảy liên quan tới ông, phen này tiêu rồi! 

Chung Minh cố lấy bình tĩnh, nghĩ rằng Hạo Thiên chỉ đang dọa ông mà thôi. Cố nở nụ cười nói 

" Ta nói cho ngươi biết mặc dù ta chỉ là một thống lĩnh nhưng ta có công với đất nước, hôn hẳn một thằng nhóc mới 16, 17 tuổi như ngươi " 

Lăng Chính Nhất nhăn mày nói 

" Xem bộ chức  thống lĩnh của ngươi cao quá nhỉ?  Xem hoàng đế và bọn ta không ra gì cả, mắc tội vô lễ với hoàng đế, mạo phạm hoàng tử, gây gối người khác, tội nào cũng có thể đánh chết ngươi! " 

Hạo Thiên cười khinh nói 

" Để xem nào, Chung Minh thống lĩnh, là thuộc hạ dưới trướng của Hầu tước Tô gia Tô Dũng nhỉ? Thật đáng khen cho sự dũng cảm không sợ chết này, cho nên ta sẽ bao cho các ngươi một cái chết êm đềm nhất " 

Vừa dứt lời, đám người bị Hạo Thiên hút vào trong không gian hệ, một đường thẳng đưa đến chỗ bọn tiểu Hắc và tiểu Quang. Trong không gian hệ, Hạo Thiên nghe thấy thật nhiều tiếng la hét thàm thương, sợ hãi chạy tán loạn. Tiếng tiểu Quang và tiểu Hắc chơi đùa vui vẻ,  đùa giỡn với chúng.... 

Hạo Thiên khẽ thở ra, nói 

" Có vẻ Tô Hầu tước thật có ý với ngai vàng nga! " 

An Hạo Kiệt hừ lạnh nói 

" Lúc trước tha cho chúng một mạng nhưng có vẻ như chúng không biết điều gì cả. Con muốn trừng phạt như thế nào đây? " 

Hạo Thiên cười lạnh nói 

" Con nhớ tên này có nhiều của cải lắm nhỉ? Tịch thu tất cả gia sản, chỉ để lại cho chúng 100 ngàn ma tinh, còn lại sung vào hoàng khố! " 

An Hạo Kiệt gật đầu, nói 

" Được, đều nghe con cả " 

Lăng Chính Nhất lúc này lại cười nói 

" Ha ha ha, An Đế Vương bệ hạ vẫn như xưa. Vẫn là cưng chiều con mình như thế đấy " 

An Hạo Kiệt cười cười, bảo

" Biết làm sao được, ta đã luôn dõi theo nó từ nhỏ đến lớn cả 3 kiếp cơ mà. Làm sao có thể không cưng chiều cho được " 

Hạo Thiên giật mình, vậy là cha luôn dõi theo mình sao? Kể cả lúc mình là người ở Trái Đất cũng đã nhìn mình từ nhỏ đến lớn lên. Người vẫn là luôn quan tâm con từng li từng tý như vậy sao?! 

Hạo Thiên cười bảo 

" Thật tốt khi có cha bên cạnh " 

An Hạo Kiệt nghe Hạo Thiên nói, thoáng có cảm giác xấu hổ, lật đật nói 

" Ta... Ta cũng chỉ là thỉnh thoảng nhìn một cái rồi thôi " 

Cả bọn tự nhiên cười phá lên một trận, lúc này một giọng nói êm đềm, có phần đùa giỡn lại vang lên 

" Có chuyện gì mà vui thế? Có thể cho ta tham gia cùng được sao? " 

Cả bọn đưa mắt nhìn sang, có phần không biết người xuất hiện trước mắt đây là ai hết. Lăng Chính Nhất ngờ vực hỏi 

" Xin hỏi, ngài là ai? " 

Người đàn ông mang phong thái thần bí, những vẫn là một vẻ tươi cười khó hiểu. Mái tóc dài màu vàng óng suông mượt được cột phía sau, quần tây đen và áo sơ mi trắng. Khuôn mặt điển trai khi cười lại càng đẹp, nhưng hình như có chút quen mắt thì phải. 

Hạo Thiên nhăn mặt nhìn, cố gắng nhớ lại xem người này là ai. Trong khi đó đám người Lăng Công tước vẫn không biết ông ta là ai. 

An Hạo Kiệt mỉm cười nói 

" Lão Tề, ông thế nào lại ra đây rồi? Khỏe hẳn rồi sao? " 

Lăng Công tước nhăn mặt, thủ thỉ 

" Lão Tề? Chẳng lẽ là... " 

Lăng Chính Nhất Công tước khuôn mặt sững sờ, có phần lắp bắp bảo 

" An Tề Vương,  người có thể sánh ngang hàng với bệ hạ. Là người con được nhận nuôi của An Đế Vương đời trước sao? " 

Người được gọi là An Tề Vương này chỉ mỉm cười không nói.  Lăng Chính Nhất lại bảo 

" Nhưng chẳng phải hơn một trăm năm trước ngài đã bị bọn Thiên giới vây giết rồi sao? Không ngờ ngài còn sống, thật tốt quá... " 

Hạo Thiên lúc này lại " a " lên một tiếng, nói 

" Nhớ ra rồi! " 

Thiên Vũ Phong quay sang hỏi 

" Con nhớ ra cáu gì? " 

Hạo Thiên cười bảo 

" Con nhớ ra vị này là ai rồi. Thảo nào lại quen như vậy. " 

Lăng Chính Nhất bất ngờ nói 

" Con làm sao có thể quen với An Tề Vương được chứ?! " 

Hạo Thiên cười bảo 

" vị tiền bối này gọi là Tề Mặc Thiên đúng không? Hẳn ngài còn nhớ con đi, vì lần trước chúng ta đã gặp nhau rồi! " 

Tề Mặc Thiên nhìn Hạo Thiên mỉm cười, nói 

" Tại sao con lại nói chúng ta gặp nhau rồi trong khi đây chỉ là lần đầu chúng ta gặp mặt? " 

Lăng Chính Nhất cũng gật đầu đồng ý nói 

" Đúng vậy, trong khoảng thời gian con sinh ra và lớn lên thì An Tề Vương chưa từng xuất hiện, làm sao con có thể gặp? " 

Hạo Thiên cười nói 

" Tề Mặc Thiên tiền bối, lần trước lúc tụi con vào lăng thất. Người đã nói rằng đã chỉ là tàn ảnh người để lại, nhưng thực chất đó chính là người có phải hay không? " 

An La Nguyệt lúc này lại hỏi 

" Tại sao đệ lại nghĩ như vậy? Tỷ nhớ rằng đâu có dấu hiệu nào cho thấy đó là bản thân tiền bối đâu? " 

Hạo Thiên lại bảo 

" Nơi này của chúng ta có một thứ gọi là Tinh thần lực, Tinh thần lực càng cao khống chế linh hồn càng tốt. Tề Mặc Thiên tiền bối lần trước để khống chế linh hồn đến nơi đó để gặp chúng ta. Bằng chứng là lần trước khi tiểu Bảo và tiểu Lam chạy tới, tiền bối đã cười. Cười rất tươi và còn nhép miệng một câu " ta rất nhớ các con ". Điều này căn bàn một tàn ảnh để lại không thể nào làm được điều đó, cũng chẳng chắc chắn rằng hai đứa nhỏ sẽ chạy lại mà chuẩn bị trước được. Chẳng hay con nói có đúng hay không? " 

Tề Mặc Thiên cười cười, không nói gì. Còn bọn nhóc hiện tại không hiểu tình hình đang diễn ra là gì cả. Có ai đó có thể giải thích cho chúng tôi hay không? Mọi người đang nói cái vấn đề gì vậy? Giải thích trước rồi nói có được hay không? Chúng ta cũng muốn nghe hiểu nữa mà....... 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK