Chu Thuần Anh khuôn mặt đầy vẻ phấn khích mà nhìn Hạo Thiên. Bỗng chốc toàn nhóm im lặng, một khuôn mặt khó hiểu liền lộ ra.
Hạo Thiên bất giác lùi về sau, mặt nhăn lại, nói
" Tuy ta không ghét người đồng tính nhưng ta lại không thích nam nhân nói với ta những điều thân mật như vậy đâu a. Ngươi làm ta sợ đấy "
Chu Thuần Anh " ách " một tiếng, nói
" Ta không có ý đó, ý của ta là cùng nhau đi trên đoạn đường tiêu diệt kẻ thù, gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ ấy. Với lại ta đồng ý là đồng ý làm thủ hạ của ngươi, ngươi bớt ảo tưởng đi. Nghĩ mình có chút nhan sắc rồi tưởng ai cũng thích à? "
" Ha ha ha ha ha... "
Bọn nhóc lúc này lại cười phá lên, Thống Ttung bảo
" Chu Thuần Anh tiểu huynh đệ a, Thiên ca nhà chúng ta chính là một tuyệt sắc giai nhân đấy. Người gặp người thích, kẻ thấy kẻ mê nha, gì mà chút nhan sắc chứ? Đánh giá thấp Thiên ca nhà ta quá rồi đó nha! "
" Ân, tiểu Trung nói phải lắm "
Bọn nhóc gật đầu đồng ý, tán dương muôn phần.
Hạo Thiên ho " khụ " một tiếng, nói
" Dẹp chuyện này sang một bên đi. Vậy, nếu ngươi đã đồng ý theo ta, thì phiền uống cái này vào? Được chứ? "
Hạo Thiên lôi ra một vật tròn mà nâu nhạt đưa ra, Chu Thuần Anh hơn nghiêng đầu nhìn, hỏi
" Đây là? "
Hạo Thiên cười nhạt, cũng không giấu giếm gì, bảo
" Đây là trứng của cổ trùng, hay gọi là trùng độc. Nuốt vào thì nó sẽ nở ra và cổ trùng sẽ tự động bò tới ngay tim ngươi mà sống ở đó. Chỉ cần ngươi không có ý phản bội ta thì đảm bảo không chết, không thương tổn gì! "
Chu Thuần Anh cười lạnh nhận lấy, trực tiếp nuốt vào mà không nghĩ ngợi gì. Dù biết rằng Hạo Thiên đã nói đây là trùng độc, có hại, nhưng vẫn ung dung mà nuốt vào như thường.
Ngay sau đó, trong người Chu Thuần Linh bỗng nhiên phát hỏa, nóng rực vùng cổ. Có cảm giác như có con vật gì đó đang di chuyển dần xuống vị trí tim, vài phút sau đó liền không còn nữa. Cơ thể trở về trạng thái bình thường.
Thống Trung lúc này lại bảo
" Vậy mà Thiên ca lại nói ra. Thường thì cho uống trước mới nói mà nhỉ? "
Hạo Thiên nhếch mép cười, nói
" Con người ta rất kì quặc, thích gì làm nấy. Hành xử tùy hứng thôi, nay thế này mai lại thế khác. Các người không biết được đâu "
Bọn nhóc im lặng không nói gì, Hạo Thiên mặc dù nói như vậy. Tính cách của cậu cũng là như thế nếu chỉ tiếp xúc vài ba lần, nhưng không một người ngoài nào biết được bên trong cậu lại là một con người như thế nào. Nhưng điều này bọn nhóc đặc biệt rõ ràng nhất, thấu hiểu tường tận nhất. Đối với chúng, Hạo Thiên vừa là một người bạn, một người cha, người thầy cũng là ca ca của chúng. Lớn lên từ nhỏ đến lớn, suốt hơn 10 năm liền đâu phải ít, trải qua biết bao nhiêu chuyện với nhau. Không hiểu sao mà được chứ, vì thế, dù Hạo Thiên có nói như vậy đi chăng nữa, hay làm bất cứ điều gì đi chăng nữa, thì bọn nhóc cũng sẽ một lòng mà tin tưởng, nghe lời cậu!
Sau một hồi lâu, Chu Thuần Anh nói
" Cảm giác rất lạ. Cơ mà mặc kệ đi, dù sao hiện tại thì... "
" Bịch "
Đang nói, Chu Thuần Anh bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, hai tay đưa lên ngang ngực, tay phải đặt lên tay trái, hơn cúi đầu, nói
" Ta, Chu Thuần Linh cùng với Chu Thuần Anh, hai huynh đệ chúng ta một lòng hướng chủ nhân mà quỳ xuống. Thề với trời đất, một lòng vì người mà phục vụ tận tâm, suốt cả cuộc đời này! "
Hạo Thiên khẽ nhíu mày, nếu cậu nhớ không lầm thì cậu đâu có bảo tên này làm thủ hạ cho cậu suốt đời đâu nhỉ? Tự nhận à?
Hạo Thiên cười một cái, nói
" Hình như ta đâu có bảo ngươi làm thủ hạ suốt đời đâu nhỉ? Định bốc lột phương thức tu luyện của chúng ta cả đời à? "
Chu Thuần Anh vẫn quỳ, cười khẩy một tiếng, nói
" Nào có đâu, thuận miệng thề một tiếng mà thôi "
Lúc này, toàn trường đều câm nín, tất thảy mọi hoạt động đều dừng lại mà hướng mắt về phía nhóm Hạo Thiên. Đồng thời cũng đồng loạt nhìn một Chu Thuần Linh mạnh mẽ, lv hơn 500 đnag quỳ rạp xuống một đứa nhóc. Còn thề hẹn sẽ là thủ hạ suốt đời nữa chứ, chúng ta có nghe lầm không vậy hả? Còn bảo thuận miệng thề một câu suốt đời nữa chứ? Có ai mà thuận miệng như ngươi không, thuận miệng liền đem cả cuộc đời làm thủ hạ cho một người mới quen biết, thuận mồm thuận miệng gì mà kì cục vậy chứ?
Hạo Thiên cười khịt một cái, nói
" Tốt thôi, nếu đã như vậy thì ngày tháng sau này nhờ cậy ngươi rồi! "
Chu Thuần Anh đứng dậy, lúc này lại bất chợt nhìn thấy đám người đang thẫn thờ nhìn về phía này, lại còn không chịu tiếp tục tiến hành kì thi tuyển vào học viện. Nhăn mày quát
" Nhìn cái gì? Còn không mau tiếp tục, có tin ta một chiêu liền khiến các ngươi mất hoàn toàn tư cách thi đấu hay không? "
Toàn trường hoảng sợ, quay phắt mặt đi. Ai lại tiếp tục làm việc náy, chăm chú vào việc của mình. Không muốn lại phải nhìn một vị yêu nghiệt đáng sợ kia nữa.
Trên đài cao lúc này, Âu Dương Đông cười lớn nói
" Mau xem, con trai ta giỏi chưa kìa!? Nó lại thu phục được một tên nhóc yêu nghiệt Chu Thuần Linh kia rồi, đúng là tiểu Thiên tử có khác nha "
An Lam Nguyệt cười nhạt một cái, bảo
" Chuyện thường tình thôi. Mấy người lv cao thường sẽ bị Thiên Thiên thuyết phục hết... À không, dùng lời nói cùng những hành động kinh ngạc khiến những kẻ khác phải sinh lòng hiếu kỳ về nó, sau đó sẽ tự quy phục thôi "
Lăng Giang Tuyết lại nói
" Suy cho cùng thì Thiên ca lúc nào mà chằng như thế, luôn làm người khác phải hiếu kì và quy phục! "
Cả bọn cười vài tiếng, lúc này, bên dưới, Hạo Thiên mắt nghi vấn hỏi
" Ngươi rốt cuộc là thân phận gì? "