Câu nói của Hạo Thiên bật thốt ra, khiến toàn phòng phải sửng sờ, nhất là An Lam Nguyệt. Cô không khỏi đứng hình trong giây lát...
An Hạo Kiệt nuốt nước bọt, mắt liếc nhìn chỗ khác mà không nhìn Hạo Thiên, cố nặn ra nụ cười mà nói
" Con... Con nói gì vậy chứ? Ta... Ta đã mai táng mẹ con đàng hoàng rồi mà, con chớ vu oan cho ta... "
Hạo Thiên liền nói
" Khi cha nói dối thường sẽ nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn trực tiếp vào mặt người ta, còn sẽ cố nặn ra nụ cười. Con nói có đúng không? "
An Hạo Kiệt bị bắt thóp, giật mình một cái mà nói
" Ta... Con... Ta nào có... "
Hạo Thiên khẽ thở ra một hơi, bảo
" Nếu cha còn nói dối con nữa, con sẽ không thèm nói chuyện với cha nữa đâu đấy "
An Hạo Kiệt lắc đầu lia lịa bảo
" Ta nói, ta nói mà... "
Dừng một chút, An Hạo Kiệt nói
" Thâth ra ta không có chôn cất mẹ con. Ta dùng sức mạnh của mình, đóng băng bà ấy lại. Để bà ấy trong mật thất dưới phòng ta, ta giữ bà ấy tới nay cũng đã hơn 50 năm rồi. Ta muốn sau khi con trở lại sẽ nhìn lại mặt mẹ con một lần nữa, cho nên ta mới... "
An Hạo Kiệt ủ rũ gương mặt xuống, Hạo Thiên khẽ mỉm cười vỗ vai ông, nói
" Cha làm vậy rất đúng. Nhờ vậy con mới có thể cứu bà ấy lại được! "
Nếu lúc đầu Hạo Thiên bảo mẹ cậu chưa được chôn cất mọi người đã rất ngạc nhiên, thì giờ đây khi cậu nói mình có thể cứu sống lại người thì tất cả lại càng ngạc nhiên hơn nữa. Rất ngạc nhiên, rát bất ngờ và cũng rất khó tin a. An Lam Nguyệt lắp bắp nói
" Đệ... Đệ vừa mới nói cái gì? "
Hạo Thiên mỉm cười nhìn tất cả, đáp
" Đệ nói mình có thể cứu sống bà ấy lại. Bằng việc biến bà ấy thành một khôi lỗi, nhưng khôi lỗi này đệ là kết hợp giữa thi thuật và thuật khôi lỗi. Đệ tin chắc rằng linh hồn bà ấy vẫn còn vấn vương nên trần gian này mà quan sát hai người. Bằng việc đó, đệ kéo linh hồn bà ấy về với thân xác, đồng thời thay đổi một số kết cấu của cơ thể, thêm vào một chút ít nguyên liệu cần thiết khiến cơ thể của bà ấy có thể giữ mãi không già. Sau đó hòa nhập linh hồn vào, thêm một chút phù chú ổn định linh hồn mà đệ học được trong một cuốn sách cổ. Từ đó có thể khiến bà ấy sống lại và vĩnh viễn không chết đi! "
" Tách... Tách... Tách... "
Những giọt nước mắt lăn dài trên má của An Hạo Kiệt và An Lam Nguyệt. Cả hai nghẹn ngào nước mắt, khóc không ra tiếng, khuôn mặt ửng đỏ và xúc động. Hàng nước mắt tuôn rơi không ngừng, An Lam Nguyệt phi thẳng lên mà ôm chầm lấy Hạo Thiên, ôm rất chặt mà không có dấu hiệu buông ra. Nấc lên vài tiếng, mà rằng
" Tuy... Tuy chúng ta không biết có thành công hay không... Hức... Nhưng mà nghe được như vậy tỷ rất vui... Hức... Tỷ rất hạnh phúc... Hức... Tỷ rất nhớ mẹ của chúng ta... Nhớ những ngày cùng nhau trải qua... Hức... Sau khi đệ bỏ chúng ta đi thì không lâu sau mẹ cũng rời bỏ chúng ta nà đi không trở lại... Hức... Ta rất nhớ người... Hức... "
Hạo Thiên cũng dang tay ôm lấy An Lam Nguyệt, cười nhẹ mà nói
" Đệ dù có trả giá thế nào cũng sẽ mang người trở lại với chúng ta. Nhưng mà sẽ là sau khi dọn dẹp xong bọn Thiên giới cơ! "
An Hạo Kiệt nói
" Được, vậy hiện tại liền đi giải quyết chúng! "
Hạo Thiên lắc đầu bảo
" hiện tại chưa được. Thực lực của con vẫn chưa đủ, con cần phải nâng cao thực lực của bản thân mình, con muốn có một chiến thắng áp đảo! "
An Hạo Kiệt cũng gật đầu đồng ý, nói
" Lúc con vừa đạt lv 700 cũng mới bao tuổi cơ chứ, còn chưa được 160 tuổi nữa mà. Nhưng mà lúc lão già Thiên đế đó lv 800 thì tuổi đã hơn 500 rồi. Do đó lão mới ghen tỵ và cũng lo sợ thiên phú của con mới lập mưu mà giết con, qua thời gian lâu như vậy rồi, hiện tại lão chắc cũng đã hơn 600 tuổi rồi ấy chứ! "
Hạo Thiên mặt đầy vẻ khinh bỉ khi nghe những lời này. Đường đường là một Thiên đế vậy mà hơn 500 tuổi mới lv 800, cái thể loại này mà cũng xứng làm Thiên đế sao? Hừ, ta khinh!
Hạo Thiên thu nhỏ lại cánh của mình, mỉm cười nói
" Con có thể xuống xem mẹ được không? "
An Hạo Kiệt gật đầu, nói
" Đương nhiên rồi. À, Thiên tướng quân, thời gian qua đã vất vã cho ngươi rồi. Về nghỉ ngơi đi, khi nào có việc ta sẽ lại gọi cho ngươi! "
Thiên Vũ Phong gật đầu, nói
" Được phục vụ cho người là vinh dự của thần. Thần xin phép cáo lui! "
An Hạo Kiệt gật đầu, cả bọn Hạo Thiên mỉm cười tạm biệt ông. An Hạo Kiệt đưa ba người con của mình tới phòng của mình. Căn phòng đơn giản hơn của Hạo Thiên nhiều, một chiếc giường đặt bên góc, một bộ bàn ghế, một tách trà trên bàn, một kệ sách lớn, một bàn làm việc gần giường và đặc biệt tren bàn đang có một đống giấy tờ chưa được xử lý. Hạo Thiên đi ngang mà mỉm cười nói
" Công việc của cha nhiều như vậy, một chút nữa con sẽ giúp người xử lý! "
An Hạo Kiệt xấu hổ cười cười nói
" Được rồi, cha xử lý một chút là xong ấy mà! "
Hạo Thiên lại bảo
" Con lại sợ giấy tờ này để ít nhất cũng 2 tháng rồi chưa xử lý ấy chứ! "
An Hạo Kiệt cười cười nói
" Được rồi, vậy lát nữa giúp ta đi. Cái nào không hiểu ta có thể giải thích cho con "
Hạo Thiên gật đầu, An Hạo Kiệt đưa cả bọn đến bên phải chiếc giường, ông nhấn vào viên gạch thứ 3 trên tường từ giường đếm qua và à việc gách thứ 17 từ dưới đất đếm lên.
Chiếc giường đang cố định từ từ dịch chuyển sang phải một đoạn 2 mét. Để lộ phía dưới một lối đi xuống lòng đất.
Cả bọn bước xuống, chiếc giường lập tức trở về vị trí cũ. Lỗi đi từ từ sáng lên nhờ những chiếc đèn chạy bằng đá năng lượng.
Đá năng lượng là loại đá được tạo ra từ tự nhiên ở thế giới này, tùy theo loại mà thời gian dài lâu khác nhau. Đá năng lượng chia thành 2 loại, 1 loại trắng và 1 loại xanh. Loại trắng có năng lượng đủ dùng từ 4 đến 5 năm, loại xang đủ dùng từ 10 đến 12 năm. Và có giá thành khác nhau, đá trắng có giá khoảng 1000 ngàn ma tinh một viên, đá xanh có giá khoảng 4000 ngàn ma tinh một viên. Và thế giới này đơn vị tiền tệ không tính bằng linh tệ, tinh tệ hay kim tệ mà tính bằng ma tinh. Vậy là dù Hạo Thiên có bao nhiêu tiền ở thế giới kia thì nơi này cậu cũng chẳng có một xu nào! Chưa gì đã thấy nghèo không tả nổi rồi.
Trên hành lang dẫn xuống là loạt những ngọn đèn cháy bằng đá năng lượng xanh. Đếm sơ sơ qua cũng hơn 100 viên chứ chẳng đùa!
Đi hết hành lang xuống dưới cỡ 700 mét sẽ là một căn phòng rộng lớn. Lát bằng gạch xanh lam như những tảng băng, chính giữ phòng là một chiếc giường đá, phía trên là một tảng băng lớn khoảng 1 mét băng, bên trong tảng băng là một người phụ nữ với mái tóc đỏ rực xõa ra, đang nằm rất yên tĩnh, không nhúc nhích.
Ba người Hạo Thiên tiến lại gần, gương mặt ai cũng chứa đầy biểu cảm xúc động. Tùy thời có thể rơi nước mắt.... Tiến lại gần đó, Hạo Thiên thấy một người phụ nữ thon gầy trong bộ váy trắng tinh khôi, mái tóc đỏ rực, mắt nhắm không mở, làn da trắng không tỳ vết, hai tay đặt trên bụng mà ngủ rất yên bình. Khuôn mặt không nếp nhăn, tai không dài, không sừng và cũng không cánh, đây chắc chắn là con người. Và ai có thể tin được đây là một người phụ nữ đã ngoài trăm tuổi cơ chứ. Vì làn da cô vẫn rất đẹp, căn mịn và trắng sáng, khuôn mặt không tý nếp nhăn nào, mắt nhắm lại như đang ngủ. Toàn thân cô được bao phủ bởi lớp băng dày không bao giờ tan...
Hạo Thiên khụy gối bên cạnh tảng băng, muốn đặt tay lên mặt người nhưng không được vì bị ngăn cách. Hạo Thiên hiện tải hoàn toàn không cảm thấy lạnh vì băng, cậu chỉ cảm thấy ấm áp, cảm thấy hạnh phúc vì gặp lại người. Hạo Thiên cười nhẹ, thủ thỉ gọi
" Mẹ ơi, Thiên nhi của người về rồi đây. Con sẽ mau chóng làm cho người tỉnh dạy, sẽ để cho người lại trở về với chúng ta như thời gian trước đây "
Cảm xúc của Hạo Thiên chính là như vậy, còn tiểu Siêu chỉ là ngẩn người nhìn, bây giờ trong cậu đang dâng trào một loại tình cảm mà trước nay chưa từng có và cũng chưa từng xảy ra. Nó rất khó tả thành lời, chỉ biết ngẩn ngơ mà nhìn... An Lam Nguyệt lại là nghẹn ngào cảm xúc, áp mặt lên tảng băng mà rằng
" Mẹ ơi, Nguyệt nhi của mẹ đã lớn khôn rồi, đã tìm thấy Thiên Thiên trở về rồi, chúng con cũng có một tiểu đệ nữa, đệ ấy gọi Siêu Siêu. Người hãy đợi chúng con, chúng con sẽ làm người tỉnh lại, cùng chúng con lại trở về thời gian vui vẻ khi xưa "
An Hạo Kiệt một bên nhìn ba đứa con của mình, lại nhìn Du nhi của ông. Du nhi, muội xem. Các con tới thăm nàng đây, lần sau gặp lại, chúng ta chắc chắn sẽ khiến nàng tỉnh lại...