Nhóm Hạo Thiên tối qua sau khi trở về phòng ở KTX liền ngủ một giấc cho tới sáng hôm sau mà không hề mảy may chút suy nghĩ phiền não nào. Ngược lại còn thấy trong người có phần dễ chịu.
" Meow meow meow "
Hạo Thiên bị đánh thức bởi tiếng mèo kêu thất thanh vang lên ngay bên tai mình, mắt nhắm mắt mở nhìn thử, Tam Hắc Miêu gương mặt buồn rầu nhìn bụng mình mà kêu thêm vài tiếng.
" Ha.... "
Hạo Thiên ngáp một tiếng, xoa xoa đầu Tam Hắc Miêu. Nhanh chóng tìm chút gì đó cho Tam Hắc Miêu ăn nhưng trên người cậu cơ bản là chẳng có gì cả, chỉ có đan dược, độc dược, các loại sách, vũ khí,.... Vân vân và mây mây... Nhưng hoàn toàn không có thức ăn gì cả... Nghĩ một chút, Tam Hắc Miêu cũng là yêu thú mà nhỉ? Yêu thú ăn đan dược bồi bổ cơ thể cũng tốt đúng không nhỉ? Mặc kệ đi, cho ăn thử vậy...
Hạo Thiên tìm một chiếc dĩa nhỏ, lôi từ tròn người ra cả nắm đan dược nhỏ nhỏ to to bỏ vào đó, nhìn sơ qua cũng 5, 6 loại gì đó, mỗi loại cũng 10 mấy viên là ít. Nào là Bồi Bổ đan, Tăng Cấp đan, Thể Lực đan, Nội Lực đan.... Đều là những đan dược tốt cho yêu thú cả.
Tam Hắc Miêu tiến tới, ngửi ngửi dĩa đan dược, thoắt cái mắt nó sáng rực lên, nhào tới nhai rôm rốp với vẻ mặt thích thú vô cùng.
Hạo Thiên để Tam Hắc Miêu ăn, còn mình thì vệ sinh cá nhân, sau đó lần lượt là nhóm người An Lam Nguyệt, Lăng Giang Tuyết, tiểu Siêu và Tử Kiệt.
Hiện tại cũng chỉ mới 6h hơn, vẫn chưa phải là giờ vào học của các học viên. Mà Tam Hắc Miêu vẫn đang ăn rất là ngon lành, cho đến khi một tiếng " meow " lớn vang lên, thu hút ánh nhìn của cả đám, và rồi....
" Bùm "
Cơ thể Tam Hắc Miêu đột nhiên phát sáng, sáng rực cả căn phòng. Đột nhiên có luồng sáng to phản chiếu khiến tất cả không kịp thời quay mặt đi mà hứng trọn, thoáng choáng váng một hồi, An Lam Nguyệt tức giận hỏi
" Thiên Thiên, đệ cho tiểu Miêu Miêu ăn gì vậy? "
Hạo Thiên nhún vai, nói
" Có cho ăn gì bậy bạ đâu. Đệ chỉ cho Tam Hắc Miêu ăn vài loại đan dược giúp ích cho cơ thể mà thôi. Thiết nghĩ Song Long là yêu thú nhưng ăn được đan dược, vậy Tam Hắc Miêu cũng ăn được nhỉ? "
An Lam Nguyệt lại nói
" Nhưng Song Long của đệ đã siêu việt cấp 500 rồi, còn Tam Hắc Miêu mới bao nhiêu, còn chưa được 30 cấp nữa. Đệ cho nó ăn như vậy quá tải rồi kìa.... "
" Đừng nói nữa, mau xem! "
Tiểu Siêu kéo vai An Lam Nguyệt, ánh sáng tắt dần, lộ ra Tam Hắc Miêu bên trong. Vẫn hình dáng nhỏ bé xinh xinh đó, vẫn là tiếng kêu meo meo quen thuộc đó, vẫn là dáng đi kiêu ngạo luôn nhìn lên trên đó nhưng mà.... Màu lông đen đã chuyển sang màu lửa lam, ba đuôi ngoe nguẩy nhưng ở đầu đuôi có một đốm lửa màu xanh biển, toàn thân Tam Hắc Miêu bao bọc bởi một ngọn lửa màu xanh biển. Bộ lông lấm chấm lửa cháy nhưng có vẻ như nó hoàn toàn không cảm nhận được gì, vẫn ngoe nguẩy đuôi rồi liếm liếm chân mình.
Tam Hắc Miêu quay sang nhóm Hạo Thiên, lại bắt gặp trên trán nó có một đám lông màu trắng tinh tơm không tỳ vết. Tiếng lại gần kêu " meow " một tiếng, Hạo Thiên cười lên một cái, nói.
" Này, mau lại đây! "
Tam Hắc Miêu lại " meow " một tiếng rồi chạy lại, phóng thẳng lên người Hạo Thiên. Cả đám cứ ngỡ bị phỏng lửa rồi, ai ngờ đâu hoàn goàn không chút mảy may nóng rát gì, còn rất dễ chịu là đằng khác.
Hạo Thiên đưa tay vuốt lông nó, vẫn là cảm giác mềm mượt này nhưng lại thêm phần ấm áp khó tả. Hạo Thiên bật thốt
" Thật ấm a! "
Cả đám bắt đầu xúm vô, muốn sờ một chút. Nhưng lại e ngại sợ nó cho Hạo Thiên sờ nhưng không cho mọi người sờ, Tam Hắc Miêu nhìn tất cả, " meow " lên một tiếng êm tai. Cả đám lúc này không ngần ngại mà đưa tay sờ loạn, toàn thân Tam Hắc Miêu đều sờ hết.
Lúc này, Lăng Giang Tuyết thắc mắc hỏi
" Bây giờ tiểu Miêu Miêu màu sắc như vậy, chút ta nên có nên gọi là Tam Hắc Miêu nữa hay không? Hay là đổi thành Tam Lam Miêu đây? "
Hạo Thiên lắc đầu, nói
" Mặc kệ đi. Dù thế nào đi nữa nó vẫn là Tam Hắc Miêu mà thôi, bản tính của nó vốn đã như vậy rồi. Mọi người xem, không những thêm thuộc tính mà lv từ 12 lên tận 50 cấp, có phải quá tuyệt không? "
An Lam Nguyệt sờ đến thích và không muốn rời, vừa sờ vừa nói
" Đúng đúng rất tuyệt! "
Cả bọn cùng nhìn về phía An Lam Nguyệt, cô căn bản là không chú ý đến Hạo Thiên đang nói gì, chỉ lo sờ mèo mà thôi. Câu " rất tuyệt " này sợ là cũng ám chỉ việc sờ mèo rất tuyệt rất đã đây mà.
Hạo Thiên cười một tiếng, nói
" Chẳng phải lúc nãy còn trách ta cho Tiểu Miêu Miêu ăn bậy sao? Sao bây giờ lại thích thú như thế? "
An Lam Nguyệt " hả " một tiếng, vẫn lo sờ mèo nhưng miệng lại nói
" Ta nói cái gì? Nói khi nào đấy? Sao ta không nhớ nhỉ? "
Hạo Thiên thở dài một hơi, phủ nhận điều mình vừa nói luôn sao, Nguyệt tỷ này từ lúc nào da mặt lại dày lên thế này? Thật là hết nói nổi mà.... Haizzzz
Để cho sờ đã rồi, đợi đến 7h, cả nhóm Hạo Thirn bắt đầu rời KTX, tới khu A. Nơi tụ hội nhưng siêu thiên tài của nội viện.
Tới sân tập, Hạo Thiên nhìn quanh vẫn không thấy người nào. Rõ ràng theo lịch trình hoạt động thì hôm nay phải là hoạt động ngoài sân mà nhỉ? Mình còn dặn hẳn Vân Mộng ở đây cơ mà, tên này sợ quá nên không dám tới sao?
Hạo Thiên nhìn quanh, bắt đầu cảm nhận, cười nhạt một tiếng. Muốn phục kích mình, chắc chắn Phong lão sư dặn bọn chúng đây mà....
" Vút vút vút... "
Hàng loạt phi tiêu bay tới, nhóm Hạo Thiên phân tán ra khắp nơi. Một nhóm người phi ra, đồng loạt tấn công về phía Hạo Thiên, nhưng ngay tức khắc sau đó.....
" Bịch "
" Bốp "
" Binh "
" Rầm "
" Aaaa "
" Đùng "
" Ầm "
..........
Tất cả đều bị Hạo Thiên nhẹ nhàng đá bay đi không chừa ai cả. Đến Tạ Thiểu Phi còn bị xử lí gọn, chỉ còn mỗi Vân Mộng tuy bị đá đi nhưng vẫn cố gắng giữ mình đứng vẫn trên mặt đất, nhưng cú đá ngay bụng của Hạo Thiên vẫn rất ư là đau, khiến Vân Mộng ôm lấy bụng mình không rời.
Hạo Thiên cười một cái, nói
" Rất khá! "
Câu nói vừa ra khỏi miệng chưa được 5 giây, một tiếng nổ rền vang vang lên....
" RẦM "
( P/s: Tuần này lại thiếu chương cho mọi người nữa rồi. Nói nhỏ xíu là mọi người hãy luôn nghĩ trong đầu rằng sẽ luôn thiếu chương vào cuối tuần đi vì tác giả rất rất ư là bận việc.
Hiện tại chương bạo còn lại 8, chương thiếu là 1. Thứ hai đăng bù cho mọi người nhá. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ! ( có vẻ hơi muộn xíu, mà thôi kệ) (* ̄︶ ̄*))