Sau câu nói của Hạo Thiên, cả bọn lại càng mơ hồ hơn nữa, riêng Tề Mặc Thiên lại cười bảo
" Thật không hổ danh là An Hạo Thiên hoàng tử, để ý chi tiết thật tốt mà. Nhớ lúc đó cậu cũng chỉ mới 12 tuổi mà thôi, không ngờ đã có giác quan nhạy bén như vậy "
Hạo Thiên cười cười bảo
" Tiền bối quá khen rồi, một người như tiền bối lại có thể nhớ con tới bây giờ đã là một vinh hạnh cho con rồi "
Tề Mặc Thiên cười nói
" Khen không quá tý nào, lão An có cậu là con đúng là phước đức mấy đời mà "
Lăng Chính Nhất lúc này lại nói
" Vậy mà mọi người lại quen nhau từ trước rồi, Hạo Thiên con đúng là may mắn mà. Đến ta hiện tại cũng chỉ mới nói chuyện với An Tề Vương có vài lần mà thôi đó "
Hạo Thiên cười cười nói
" Chỉ là cơ duyên may mắn mà thôi "
Thiên Vũ Phong lúc này lại bảo
" Nếu không còn chuyện gì thì hiện tại chúng ta về trước vậy. "
Lăng Chính Nhất cũng nói
" Đúng đúng, hiện tại chúng ta cũng phải về rồi. "
Cả hai gia đình cúi đầu trước An Hạo Kiệt và Tề Mặc Thiên, nói
" Chúng thần xin phép cáo lui thưa An Đế Vương bệ hạ - Mặt trời của Ma giới, An Tề Vương bệ hạ - Vầng trăng của Ma giới. Xin những vì sao luôn phù hộ và mang điềm lành đến cho đất nước này! "
Bọn Hạo Thiên cũng khẽ cúi đầu chào hai gia đình Công tước và Hầu tước.
Đợi họ rời đi hẳn rồi, Hạo Thiên lại nói
" Tề Mặc Thiên tiền bối, con có thể nói chuyện với người một chút không? "
Tề Mặc Thiên gật đầu, An Hạo Kiệt đưa cả bọn vào phòng của ông. Ngồi trên ghế sofa, Hạo Thiên liền hỏi
" Con có thể biết lí do vì sao ngài bị truy đuổi hay không? "
Tề Mặc Thiên gật đầu nói
" Ta cũng không ngại nói đâu. Lúc đó ta đang đi phiêu du khắp nơi, vô tình đụng độ bọn Thiên giới đang đi làm việc gì đó. Bọn chúng nhận ra ta, sau đó phái rất nhiều người truy đuổi, đánh giết ta. Hết lần này đến lần khác, đám người đến mỗi lúc một đông hơn. Chống đỡ không nổi nữa nên ta mới đến Thiên Vũ đại lục. Lánh nạn ở đó vài chục năm dưỡng thương cùng với một con rồng già. Nó cũng bị thương không ít, ta với nó bầu bạn với nhau. Sau đó nó chết, ta vì buồn bã nên đã cố gắng lao đầu vào nghiên cứu một thứ gì đó không mục tiêu. Cho đến khi nghiên cứu ra cách chế tạo khôi lỗi. "
Hạo Thiên nhăn mày, vậy là chuyện bộ xương rồng có liên quan đến Tề Mặc Thiên tiền bối, cơ mà mình xài bộ xương đó mất rồi....
Hạo Thiên ho khan một tiếng, lại hỏi
" Người có quan hệ thế nào với cha con vậy? "
An Hạo Kiệt lúc này lại lên tiếng, bảo
" Điều này để ta nói đi. "
Hạo Thiên gật đầu, An Hạo Kiệt nói
" Lão Tề chính là con trai mà cha và mẹ ta nhận nuôi lúc nhỏ. Lão Tề lúc đó chỉ là đứa trẻ mới sinh ra, chưa biết chuyện đời là gì. Chúng ta nhận cậu ấy làm con và cũng chính là đệ đệ của ta, đáng lý phải mang họ An luôn nhưng vì chúng ta khi nhặt được cậu ấy là trên một con sông vào ngày đông lạnh giá. Lão Tề nằm trong một chiếc giỏ nhỏ, chỉ có duy một chiếc khăn quấn vào người và một mảnh vải trên đó có chữ viết bằng máu.
Theo như lời mảnh vải thì gia đình cậu ấy bị giết hết, vì bảo vệ con nên người mẹ đã cắn máu viết chữ. Đặt tên là Tề Mặc Thiên, Mặc là bất chấp, mặc kệ sự đời, làm theo ý mình muốn, Thiên là trời, là những điều theo lẽ tự nhiên. Mặc Thiên ghép lại ý nói đứa con của bà ấy hãy sống hết mình, mặc kệ sự đời, thiên hạ nói gì. Cứ làm theo điều mình muốn chỉ cần mình cho điều đó là đúng, là việc mình nên làm. Cho nên chúng ta mới không đổi tên cho cậu ấy. Một phần vì muốn cậu ấy biết gia tộc mình là gì và ý nghĩa tên mình ra sao!
Lão Tề còn là một tuyệt thế thiên tài, lúc nhỏ sinh ra đã có sừng rồi, nhưng mà sau sự việc bị Thiên giới truy đuổi, sừng của lão Tề đã bị bọn chúng... "
Hạo Thiên gật đầu hiểu ý, không ngờ xuất thân của Tề Mặc Thiên tiền bối lại là như vậy. Bọn Thiên giới khốn nạn, hại ta, hại người thân của ta, một người cũng đừng mong mà sống sót!
An Tề Vương cười trừ, nói
" Chuyện cũng qua rồi đừng nhắc lại nữa. À đúng rồi, con làm thế nào mà tìm ra được nơi đó? Những đứa con của ta thế nào rồi? Con có mamg theo bộ xương rồng hay không? "
Hạo Thiên cười cười bảo
" lúc trước con vẫn không biết về nơi đó, sau khi tổ chức Nghịch Thiên của con được lập ra. Nó được xây dựng bao bọc lối vào, cho nên khi đó rảnh rỗi đi xung quanh xem thử. Vô tình phát hiện ra lối vào mà thôi. Hai đứa con của tiền bối vô cùng khỏe mạnh, hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra cả. Còn có bộ xương rồng thì... "
Tề Mặc Thiên xua tay bảo
" Hẳn là không còn nữa đi, qua lâu như vậy, chắc mục rữa hết rồi!... Không đúng, xương rồi phải trỉa qua hơn 500 năm mới mục hết hoàn toàn, mà thời gian mới bao lâu cơ chứ, mới hơn 200 thôi mà? "
Hạo Thiên cười ngượng, đưa tay lỗi kéo Tử Kiệt và Tử Lam ra phía trước mặt Tề Mặc Thiên, nói
" Vâng, xương rồng hoàn toàn chưa mục rữa gì hết. Nó ở đây đây ạ! "
Tề Mặc Thiên nhăn mày, khó hiểu hỏi
" Hai đứa nhóc này thì thế nào?..... "
Vẫn không hiểu lời Hạo Thiên có ý gì cho đến khi suy nghĩ kĩ lại một chút, chợt la lên
" Ách... Con chơi lớn thật mà. Còn chơi sang hơn cả ta nữa, lấy hẳn nguyên bộ xương rồng đi luyện chế hai khôi lỗi như thế này. Con thật là... Haizzzz... "
Hạo Thiên cười ngượng nói
" Con xin lỗi mà, tại lúc đó chưa biết bộ xương rồng đó có liên quan hay không, với lại lúc đó đang thiếu nguyên liệu cho nên con mới... "
Tề Mặc Thiên xua tay, nói
" Được rồi, không trách con. Dù sao luyện thành công là tốt rồi. Nếu con thất bại là ăn đập vớ ta lâu rồi đấy, xem như lão Long đang hiện diện trước mặt ta dưới lốt hai cô cậu bé này đi vậy "
Bọn nhóc nghe đến đây liền bó tay, mặc dù có chút không hiểu, nhưng nghe được phần chế tạo khôi lỗi là lấy xương rồng làm thì biết Hạo Thiên là người chơi sang cỡ nào rồi. Xương rồng trân quý như vậy, cũng không phải rau cải ngoài đường đâu a!
An Hạo Kiệt lúc này lại hỏi
" Này, hai người vẫn chưa nói lí do tại sao khôi lỗi có cảm xúc đấy? "
Hạo Thiên đưa mắt nhìn Tề Mặc Thiên, ông chỉ cười không nói, Hạo Thiên lại bảo
" Là do máu ạ! Chúng ta khi luyện chế những khôi lỗi vô tri vô giác kia hẳn chỉ dùng máu yêu thú có đúng không? "
An Hạo Kiệt gật đầu, nói
" Có điều gì khác nhau sao? Hay là chỉ cần tăng lượng máu là được? "
Hạo Thiên lắc đầu, nói
" Không cần tăng lượng máu gì cả. Chỉ cần thay đổi máu là được. Nếu khôi lỗi vô tri vô giác là dùng máu yêu thú, vậy những khôi lỗi có cảm xúc chính là dùng máu người a! "
Tề Mặc Thiên gật đầu, nói
" Đúng, không ngờ con còn nhớ đấy. Lúc ta chế tạo ra tiểu Bảo và tiểu Lam thì chỉ cần mười phần trăm máu là đủ! "
An Lam Nguyệt lúc này lại buột miệng nói
" Nhưng lúc Thiên Thiên chế tạo ra Tử Kiệt và Tử Lam lại tốn hơn bốn mươi phần trăm máu lận.... "
Nói đến đây An Lam Nguyệt chợt bụm miệng mình lại, ách, chết thật, cái miệng lanh chanh nữa rồi. Thiên Thiên sẽ giận mình mất....
Tề Mặc Thiên và An Hạo Kiệt la lên, nói
" Cái gì? Bốn mươi phần trăm máu, con nghĩ gì vậy hả? "
Tề Mặc Thiên mắng
" Cho dù con có mạnh thì mất máu quá nhiều cũng sẽ chết đấy. Sao có thể liều lĩnh như vậy? Con nghĩ mình mạnh nên không chết được sao? Lần sai cấm con không được chế tạo khôi lỗi nữa! "
Hạo Thiên ăn năn biết lỗi, cúi đầu dạ dạ vâng vâng. Bọn nhóc nhìn cảnh này có chút bất ngờ, không ngờ Boss lại có mặt đáng yêi như vậy....
Tề Mặc Thiên và An Hạo Kiệt mắng cho Hạo Thiên một trận xong, bình tĩnh lại mà ngồi im lặng. Tề Mặc Thiên ngước mặt lên nhìn trần phòng, cười buồn bảo
" Phải chi ta có thể đến thăm các con của ta thì hay biết mấy nhỉ?! "
Hạo Thiên lúc này ngẩn mặt lên, cười nói
" có thể chứ ạ! "
Tề Mặc Thiên lắc đầu, nói
" không thể, sau lần đó tu vi ta đại giảm, hiện tại cũng chỉ mới 497 cấp mà thôi. Mà con biết rồi đó, người đủ lv 500 cấp mới được bước vào cửa thông qua đại lục khác "
Hạo Thiên lắc đầu, nói
" Không cần phải đủ cấp. Con hiện tại liền mang đến cho ngài "
Tề Mặc Thiên kinh ngạc bảo
" Bằng cách.... "
Còn chưa nói xong câu, Tề Mặc Thiên liền câm nín, nước mắt lưng tròng nhìn người trước mặt....