Mục lục
Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạo Thiên ngồi suy nghĩ vẩn vơ một hồi, miệng nhếch lên cười một cách khó hiểu. Đám nhóc thấy thế thì lại xúm lại, đặt câu hỏi:

“Boss, Boss cười gì thế?”

“À, không có gì đâu, các ngươi đừng quan tâm làm gì! Mà, sao lại còn chưa đi tăm nữa chứ, mau mau đi tắm ra ta hỏi chuyện!”

Hạo Thiên la lên, đám nhóc mau chóng tản ra. Thay phiên nhau đi tắm rửa sạch sẽ tinh tươm, giờ cũng đã gần khuya rồi. Bọn nhóc tụ lại nói chuyện với nhau. Hạo Thiên hỏi

“Hôm nay đi làm nhiệm vụ nhỉ? Thế sao rồi, làm được tổng cộng bao nhiêu nhiệm vụ, khai thật ra mau!”

“để tớ nói cho!”

Dạ Thiên Lăng năng nổ giơ tay, Hạo Thiên gật đầu. Cậu bắt đầu nói

“hôm nay chúng tớ làm được tổng cộng là 238 nhiệm vụ, trong đó có 18 nhiệm vụ SSS, mặc dù nó chẳng đáng được gọi là SSS gì cả, 60 nhiệm vụ SS, này thì còn gà hơn,47 nhiệm vụ S, khỏi nói cũng biết nó yếu như nào, 62 nhiệm vụ A, cạn lời và cuối cùng là 51 nhiệm vụ cấp B, hết lời để nói luôn. Và tất cả đã được chúng tớ là trong ngày hôm nay, tổng tiền và phần thưởng kiếm được là 600 vạn 250 linh tệ. Cùng với 26 cây Nhục Tinh Thảo, 10 giọt máu của Thần Xà, nói là Thần xà giữ núi chứ thật ra yếu như sên, hơn 300 cây Bích Linh Thảo, hơn 1000 cây thảo dược trị thương thông dụng, hơn 2000 cây thuốc bổ thông thường và điều cuối cùng quan trọng nhất là chúng tớ thu được hơn 1000 con yêu thú cấp từ 90 đến 210 đổ xuống với nhiều hệ khác nhau, được thêm 5 yêu thú cấp cao có lv lần lượt là 345, 376, 356, 387, và 349.”

Hạo Thiên nghe xong bài phát biểu dài dòng của Dạ Thiên Lăng, mặt nhăn lại, thỏ dài nói:

“tiểu Lăng này, tôi biết cậu rất ức chế khi phải làm mấy cái nhiệm vụ dễ dàng này, nhưng nói ít lại đi, trong khi cậu nói nhiều như vậy thì bọn nhóc ngủ được giấc rồi đấy!”

Nghe Hạo Thiên nói, Dạ Thiên Lăng quay phắt sang nhìn, đám nhóc đang ngủ rà ngủ gật trên sàn. Dạ Thiên Lăng ngơ ngác nhìn, Hạo Thiên vỗ vỗ tay mấy cái. Đám nhóc lập tức bật dậy, thẳng lưng ngước mắt nhìn Hạo Thiên miệng nở nụ cười giả tạo. Hạo Thiên huơ tay cho Dạ Thiên Lăng xuống ngồi, đi ngang qua mấy đám nhóc tiện tay đánh chúng mấy mái vì cái tội dám ngủ khi mình đang nói. Hạo Thiên nhìn tất cả rồi nói:

“có tổng cộng là 238 nhiệm vụ, và …. Ta nghĩ rằng một nửa trong số đó là của tiểu Siêu làm!”

Bọn nhóc giật thốt mình, cười cười nhìn Hạo Thiên. Hạo Thiên mỉm cười “thân thiện” nhìn chúng rồi nói:

“thế, tiền ai giữ!”

“là lão nhị giữ ạ!”

“tiểu Siêu, giữ lại 400 vạn 250 linh tệ cùng với tất cả phần thưởng, còn lại đưa chúng đi!”

Tiểu Siêu gật đầu lấy ra chiếc nhẫn rồi đưa cho đám nhóc. Phù a, sao lần này Boss đưa lại cho chúng ta nhiều thế nhỉ, dù sao chúng ta cũng đâu có xài gì nhiều, toàn là Boss bao ăn với mua không mà.

“Boss này, chúng tớ….”

Bọn nhóc định nói gì nhưng Hạo Thiên lại mở miệng nói:



“Các ngươi chia ra đi, tuy toàn là ta trả tiền và mua đồ cho tất cả, nhưng các ngưi cũng phải có tiền trong người để phòng thân chứ. Mau mau nhận lấy”

Đám nhóc nhận lấy, bắt đầu chia ra. 200 vạn linh tệ chia đều ra thì tất cả được khoảng gần 6 vạn linh tệ.

Chia xong xuôi hêt rồi, bàn giao tiền và thông báo nhiệm vụ cũng xong xuôi rồi. Giờ cũng đã gần nữa đêm rồi, đi ngủ! Tất cả leo lê giường ngủ, Hạo Thiên cũng ngủ luôn. Sở dĩ dạo này tụi nhóc không đi học là do đang trong kỳ nghỉ lễ dài hạn, nên cũng rãnh rỗi không việc gì làm cả. Tất cả đánh một giấc tới sang hôm sau, Hạo Thiên dậy đầu tiên sau đó là tới Tiểu Siêu, rồi lần lượt cũng tỉnh dậy hết. Chuẩn bị xong xuôi, quần áo tóc tai gọn gang ngăn nắp rồi, tất cả rời khỏi phòng.

Xuống lầu 1, ăn tạm vài món gì đó rồi rời khỏi KTX, trên đường đi nghe nhiều đứa học sinh bàn tán xôn xao

“tên Vân Mộng gì đó lại chọc giận đám người kia nữa rồi!”

“ Tên đó đúng là số xui xẻo mà, nghe nói tối qua đám kia đang có chuyện không vui, Vân Mộng đi đụng trúng họ nên mới bị đánh đấy!”

“sao ta lại nghe được rằng do đám kia nói cứ hễ gặp Vân Mộng ở đâu là đánh ở đó cơ mà”

“hàizzz, ta cũng chẳng rõ nữa. Chỉ biết rằng Vân Mộng bị đánh đến nỗi lết về cũng không được kia kìa!”

…………

Cứ như thế, nhiều cuộc bàn tán hơn khi Hạo Thiên đi ngang qua những đám đông, nào là Vân Mộng bị đánh gãy tay gãy chân, đánh tới nỗi đi không nỗi lết cũng không xong,…..vân vân và mây may. Hạo Thiên nghe mà nhăn mặt khó chịu, còn đám nhóc đi theo phía sau, nhìn thấy được vẻ mặt của Hạo Thiên thì thầm kêu không xong, tình nguyện cầu may cho cái “đám kia” mà bọn học sinh kia nói được toàn vẹn, không bị mặt mũi tay chân lẫn lộn khi Hạo Thiên xuất hiện. Nhưng cái cầu may này là hoàn toàn vô ích rồi!

Hạo Thiên dẫn đầu đi thẳng tới khu D, chưa bước vào khu D, đã phát hiện ngay một đám động đang tụ tập phía trước cổng bên trái. Hạo Thiên dung thanh âm không lớn mà cũng không nhỏ nói, những cái thanh âm vừa ra khỏi miệng đã khiến tất cả đám người tụ tập lại phải run lên và tản ran gay lập tức:

“Tránh ra!”

Khi đám đông tản ra rồi, nhưng vẫn không ngừng run rẩy, ngước nhìn người vừa nói câu “tránh ra!”. Lập tức, tất cả cúi đầu chào. Đồng thanh hô lớn trong run rẩy:

“ Chào ngài, Đại tư lệnh!”

Hạo Thiên gật đầu một cái tiến lên phía trước, đám nhóc thong thả theo sau. Khi đám đông tản ra, hiện ra trước mắt Hạo Thiên và đám nhóc là Vân Mộng đang nằm sấp dưới đất, mặt mày máu me tùm lum, kèm theo đó là chân bị bẻ gãy ngược, mắt bầm tím và trên người đầy vết thương chảy máu, sưng lên, bầm tím xanh đủ loại. Khuôn mặt Hạo Thiên lúc này càng lạnh hơn nữa, khắp xung quanh cơ thể như tỏa ra hàn băng buốt lạnh vậy, vô cùng đáng sợ. Tiểu Siêu mau chóng lại thăm dò cơ thể Vân Mộng, may mà không bị nội thương gì cả. Bỗng chốc Hạo Thiên trong lòng cũng thở phào, nhưng ngoài mặt vẫn giữ y một khuôn lạnh tanh.

Đám nhóc khuôn mặt lúc này cũng hiện lên sự khó chịu, Minh Kỳ quát lên:

“tên nào đánh?”

Cả một vùng im lặng, không ai lên tiếng cả. Minh Kỳ lại nhăn mặt hơn nữa, la lên:

“ta hỏi lại, tên nào đánh?”

“………..”

Lại im lặng không nói gì cả, rồi bỗng, một giọng nói rụt rè sợ hãi vang lên

“tôi ….tôi ….tôi biết ai đánh!”

Minh Kỳ quay phắt lại, là 1 thiếu niên tuổi gần như Vân Mộng, tay giơ lên. Minh Kỳ tiến lại thiếu niên đó, hỏi:

“cậu biết?”

“vâng…tôi là Kỳ Sơn, bạn cùng lớp với Vân Mộng! Tôi biết ai đánh cậu ấy!”

“Nói!”

“Là ….Là đám người khu A,…. cầm….cầm đầu là Vân Nam Khang, em họ của vân Mộng!”

Tên thiếu niên nói xong, sợ hãi hơn nữa. Hôm nay hắn dám khai ra, thể nào cũng có ngày đám Vân Nam Khang cũng tìm tới chúng, hắn nghĩ tới mình cũng bị đánh như Vân Mộng hôm nay thì liền sợ hãi. Còn đám nhóc, cái sự thương tiếc mà chúng dành cho cái đám đó đã không còn, chúng chết chắc rồi!

Minh Kỳ hỏi tiếp: “hiện tại chúng ở đâu?”

“hiện tại đang ở khu A lớp B!”

“được rồi, cám ơn cậu. Đừng sợ, chắc chắn tên đó sẽ không đến tìm cậu đâu, nên đừng lo!”

Nói xong, Minh Kỳ liếc mắt lườm tất cả những tên có mặt ở đây, hàm ý là nếu các người dám nói ra thì coi chừng đấy!

Hạo Thiên quay lưng đi, tiểu Siêu bế Vân Mộng trên tay, Vân Mộng đã được chữa trị xong hết rồi, nhưng do chịu vết thương quá đau nên ngất đi vẫn chưa tỉnh lại, tiểu Siêu bế một người gần 20 tuổi trên tay mà chẳng hề thấy nặng, thậm chí còn nhẹ đến không tưởng. Không phải do Tiểu Siêu quá mạnh mà do Vân Mộng quá nhẹ, chắc chắn là do ăn uống không đầy đủ mà thành đây mà!

Tất cả lên đường, trở lại KTX!?!

( cầu Nguyệt Phiếu a!?! TT_TT)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK