Mục lục
Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" RẦM " 

Một âm thanh to lớn vang lên, một làn khói bụi mịt mờ liền xuất hiện. 

Toàn trường một mảnh im lặng như tờ, bao nhiêu ánh mắt liền đổ dồn về một phía. Trong làn khói bụi mịt mờ đó, một bóng người dần dần xuất hiện. Tay quơ quơ trước mặt như đang phủi đi bụi bậm, ho lên vài tiếng, bảo 

" Khụ khụ khụ.... Sao mà phiến đá này nó mềm quá vậy hả? Đứa nào bảo nó cứng lắm cơ mà, sao mới đục có một cái mà vỡ tan rồi. Thật thất vọng quá! " 

Phiến đá lúc trước cao chót vót, hiện tại đã không còn thấy đâu nữa, thay vào đó là một bãi hoang tàn.  Đá chất thành đống, những mảnh vụn đá nhỏ văng khắp nơi, to nhỏ đan xen nhau mà chất thành. 

Thống Trung dần dần xuất hiện, mày chau lại khó chịu, lại nói 

" Đứa nào bảo cái này rất cứng? Mềm như tàu hủ thế kia mà cứng chỗ nào? " 

Toàn trường hiện tại liền câm nín, hít thở dồn dập. Cố gắng giữ lấy bình tĩnh cho chính bản thân mình, tránh nổi điên lên mà la làng la sớm đòi công đạo. 

Mọi người hiện tại vô cùng hoảng loạn, kinh sợ cùng bất bình. Hoảng loạn, kinh sợ khi trông thấy một đứa nhóc con chỉ mớ 16 tuổi, trong khi đại đa số nơi này đã 18 tuổi rồi mà lại thua một đám nhóc 16 tuổi. Mười sáu tuổi liền hơn 400 cấp, mười sáu tuổi tay không vận dụng mana đập vỡ phiến đá có chất liệu đặc biệt. Còn mạnh hơn cả tên Chu Thuần Linh lv hơn 500 cấp kia, có phải hơi bị ngược rồi không a???  

Bất bình vì cảm thấy bọn họ hiện tại còn không bằng một sợi tóc của đứa nhóc 16 tuổi. Cuộc sống này đúng thật là bất công mà, vì cớ gì nó mới 16 tuổi lại mạnh như vậy chứ. Nó đã luyện tập, chịu sự huấn luyện cỡ nào mà có thể trở nên mạnh mẽ như vậy chứ? Chúng ta cũng đã rất cố gắng cơ mà, tại sao chúng ta không được như vậy? Thật bất công mà..... 

Thống Trung phủi bụi trên người, cười lạnh một cái, nói 

" Lão sư, tôi làm như vậy có được chưa? Hay là do mạnh tay quá nên không tính đây? Có cần tôi phải bồi thường hay không? " 

Những vị lão sư liên tục lắc đầu, cười cười nói 

" Không... Không cần đâu, như vậy quá đủ rồi. Thừa luôn ấy chứ, cậu hợp cách rồi. Xuống... Xuống đi... " 

Thống Trung cười khẩy một cái, quay lưng bỏ đi. Dáng đi bình bình thản thản, không quá nhanh cũng không quá chậm, vừa đi còn vừa huýt sáo tỏ ý như không có chuyện gì xảy ra cả. 

Bên trên đài cao, Âu Dương Đông cùng toàn thể các lão sư, người có bổn phận đều không hẹn mà nuốt nước bọt, lạnh sống lưng. Hiện tại tất thảy có thể tin chắc rằng, lời mà An Lam Nguyệt nói lúc nãy là không hề sai. Một li cũng không sai chút nào, thậm chí còn có cảm giác khiêm tốn ấy chứ. 

Âu Dương Đông cười ha ha vài tiếng, đổ mồ hôi lạnh, nói 

" Đúng... Đúng là không sai chút nào cả. Lúc nãy tên nhóc đó chỉ nhẹ nhàng đánh một cái mà phiến đá đã vỡ rồi, mana vận dụng còn chưa tới 70 phần trăm nữa. Thật có chút không tin được nhưng sự thật bày ra trước mắt kia, không thể không tin mà " 

An Lam Nguyệt cười hì một tiếng, nói 

" Sao nào? Có phải hiện tại còn rất mơ hồ không? Mơ hồ hay không mơ hồ gì cũng được, chỉ cần biết, ở cái học viện này cũng lão viện trưởng ông, không ai có thể là đối thủ của bọn chúng cả. Kể cả tên nhóc tên Chu Thuần Linh kia, đồng ý rằng lv nó cao lắm đấy. Cách biệt lv chênh lệch thì đã sao? Chỉ cần được huấn luyện tốt thì cách biệt lv không còn là vấn đề nữa! " 

Âu Dương Đông gật đầu, nói 

" Đồng ý là như vậy, nhưng với cái cách huấn luyện mà An tiểu thư vừa kể đó thì không thể nào áp dụng được. Đó căn bản không phải là cách huấn luyện dành cho người, chẳng lẽ nói Thiên hầu tước cũng đã huấn luyện cho tiểu Thiên như vậy sao? " 

An Lam Nguyệt lắc đầu, nói 

" không hề, Thiên hầu tước quá trình huấn luyện có phần nhẹ hơn. Nếu của Thiên Thiên là 10 phần khắc nghiệt thì của Thiên hầu tước chính là 9 phần, Thiên hầu tước nhẹ hơn nhỉ?! " 

Âu Dương Đông cười " ha ha " vài tiếng, nói 

" Chắc ít! " 

Người mười người chín, hơn kém nhau cũng chỉ có 1 mà thôi. Các ngươi đùa với ta à, huấn luyện như vậy giữ cho các người luôn đi. Người bình thường áp dụng thì chết chắc rồi a! Âu Dương Đông tâm gào thét dữ dội... 

Âu Dương Đông sau một hồi gào thét tâm can liền trấn tĩnh lại, ho khan vài tiếng liền lớn giọng nói 

" Mau vào kho lấy ra thêm 8 phiến đá khác đi " 

Toàn trường thoáng chốc lặng thinh, đó là loại đá đặc biệt rất đắc a. Một kì thi tuyển sinh liền tốn nhiều như vậy, viện trưởng học viện thật giàu có mà. Vung tiền liền vung như nước chảy, như vũ bão vậy a. Ngài thật khiến người ta bội phục về tiền tài và sự phá của mà aaaaaa.... 

Các vị lão sư từ nãy giờ cứ bị chấn động không thôi, có chút chậm tiêu và không suy nghĩ kĩ cành trước lời Âu Dương Đông nói. Nghiêng đầu thắc mắc hỏi 

" Tại sao lại là 8 phiến đá ạ? " 

Âu Dương Đồn nói 

" Các ngươi nhìn nhóm chúng nó bao người, vừa có bao người lv trên 400 cấp? " 

Cả đám lão sư bỗng " à " một tiếng, nhanh chóng lật đật chạy đi tìm nhân lực mà khiêng những phiến đá kia vào nơi này, để mong chóng hoàn thàn vòng thi thứ hai này..... 

( p/s: Hôm nay chương lại ngắn, mai bù nhóa.....) 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK