Nhưng tâm trạng cô lại đang rất vui vẻ tận hưởng...Đây mới là cuộc sống chứ! không cần phải sống vì ai, không cần nhìn sắc mặt ai đề sống! Thật thoải mái.
Trương Tân Nghiên dở khóc dở cười nhìn Bạch Gia Thi, nhịn không được trêu đùa vài câu: "Thi Thi nhiệt tình như vậy, tí về phải kêu đạo diễn ban cho em danh hiệu nữ thần đồng ruộng!"
Bạch Gia Thi cũng không yếu thế, hất cằm ngạo nghễ nói: "Đúng là đạo diễn phải trao giải cho em!"
Trương Tân Nghiên cũng đi xuống ao, ban đầu di chuyển hơi khó nhưng cũng dần dần tìm được thú vui, thi nhau bắt cá với Bạch Gia Thi.
Sở Tiêu cũng xắn tay áo đi xuống, trên bờ chỉ còn lại Tô Nguyệt.
Cô ta khó khăn di chuyển xuống ao hồ, đã sợ dơ tới cực điểm nhưng vì đại cuộc phải chịu đựng...nhìn chật vật tới đáng thương.
____________________________
Cuối buổi, Bạch Gia Thi bưng một cái xô nặng trĩu chứa đầy cá...kiêu ngạo vỗ vai Trương Tân Nghiên: "Chị phải cố gắng thêm rồi!"
Trương Tân Nghiên bĩu môi không phục: "Xì, em ăn hên thôi...chúng ta đấu lại đi!"
Sở Tiêu đi tới bên cạnh dở khóc dở cười: "Cho em xin đi! hai người đã đấu với nhau hơn ba giờ đồng hồ rồi đó. Cá cũng không có chỗ chất."
Bạch Gia Thi nhún vai: "Cá nhiều chất dinh dưỡng."
Trương Tân Nghiên cũng bồi thêm: "Đúng đúng, bố mẹ chị bảo ăn cá sáng mắt thông minh."
Sở Tiêu nghe vậy nhìn về phía sáu cái sọt đựng đầy cá trên bờ, nhất thời không biết nói gì.
"Mặc kệ đi, chúng ta đấu lại." Trương Tân Nghiên lại lấy một cái xô khác đưa cho Bạch Gia Thi.
"Được được."
Đang lúc Sở Tiêu ảo não thì Bách Điền đi tới, ánh mắt không giấu được sự kinh ngạc nhìn đống cá được chất đầy...
"Đây đều là do các em bắt sao?"
Tô Nguyệt từ nãy đến giờ một câu cũng không chen được, liền nhân cơ hội này tìm cảm giác tồn tại: "Đúng đó ạ."
"Nhiều như vậy sao! Vất vả cho các em rồi."
"Cũng không vất vả đâu, đây đều là do chị Gia Thi và chị Nghiên bắt đó ạ! Em với Tô Nguyệt cả sáng đến giờ mới bắt được một con." Sở Tiêu cười cười nói.
Bách Điền trầm trồ khen ngợi: "Giỏi như vậy! Là anh cũng không bắt được nhiều như vậy đâu!"
Tô Nguyệt âm thầm nghiến răng...Cái tên Sở Tiêu này bị gì vậy? Cứ thích làm trái ý cô...
"Vậy chúng ta đem chỗ này về đi."
"Vâng ạ."
Tô Nguyệt đáp lời rồi đi lên trước.
Bách Điền hai tay xách một xô, Sở Tiêu dáng người nhỏ bé nhưng lại rất khoẻ, hai tay xách được hai xô...Trương Tân Nghiên xách một xô...Bạch Gia Thi hai tay xách hai xô khiến cho Sở Tiêu và Bách Điền sợ hãi.
Nhìn dáng người nhỏ bé của Bạch Gia Thi, chỉ cần dùng sức liền có thể bẻ gãy...Nhìn xô cá có vẻ nhẹ nhưng thật ra lại rất nặng, người bình thường mang hai xô đã đủ chật vật rồi, đây còn là con gái.
Mọi người theo bản năng nhìn về phía Tô Nguyệt, phát hiện cô ta đã đi xa, không hề có ý định phụ giúp bọn họ mang về...Trong lòng nảy sinh cảm giác khó chịu...
Bạch Gia Thi lại không để ý, cô cũng không yếu đuối đến mức vậy, quả tạ cô còn nâng được thì mấy cái này không là gì...
Phần bình luận lại bùng nổ:
[ Cái gì vậy trời? ]
[ Má nó Tô Nguyệt, đi trước như vậy là muốn ai xách dùm! ]
[ Bắt cá thì được một con, xô thì không thèm xách! Hay lắm, vỗ tay.jpg ]
[ Hôm qua ai vừa kêu ả ta tốt bụng đâu, bơi vào đây điểm danh cái. ]
[ Chị Nguyệt vừa tốt, vừa xinh lại vừa giỏi giang. Ý tôi là ảnh hậu Minh Nguyệt Lan, còn Nguyệt này thì tôi chịu! ]
[ Mới đi show có một lần mà bao nhiêu tính xấu đều lộ ra cả. ]
[ Khó chịu thật! Lần trước xem trailer phim "Vượt thời gian để đến bên em" còn thấy diễn ổn, tạo hình đẹp, cốt phim cũng cuốn mà bây giờ thấy nhân cách như vậy thật sự không dám xem nữa! ]
[ Thật sự nuốt không nổi cái cô này! ]
[ Ai khen thì khen chứ tôi xin một vé block cô này! ]
Lúc năm người quay về, vừa hay lửa cũng được nhóm...nhưng hình như không khí lại có chút ngượng ngùng.
Vĩ Thành bình thường rất ồn ào, náo nhiệt...hôm nay lại im lặng đến kì lạ. Không có Vĩ Thành nói chuyện, Phó Từ và Tống Lập Thành cũng không lên tiếng...Bách Điền lại không còn trẻ, không hợp phong cách người trẻ tuổi...Vì vậy ông tình nguyện đi xem tình hình bên kia, cũng không muốn ở chỗ bom đạn súng như này!
Vĩ Thành nhìn thấy bọn họ về như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng đi tới giúp mang cá vào.
"Bắt nhiều vậy! Chỗ này đủ ăn mấy ngày."
"Gia Thi và Tân Nghiên bắt đó."
Vĩ Thành quay lại đưa dấu like ra: "Lợi hại."
Trương Tân Nghiên cười hì hì: "Hơn phân nửa là do bé Thi nhà mình bắt đó."
Tống Lập Thành lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Bạch Gia Thi, khuôn mặt lạnh nhạt không biết là anh đang nói đùa hay nghiêm túc: "Sau này không lo thất nghiệp rồi!"
Không khí lại một lần nữa im ắng, bọn họ mang khuôn mặt khó tin nhìn Tống Lập Thành.
Ảnh đế vậy mà biết trêu chọc!!!
Bạch Gia Thi đã quen với khuôn mặt lạnh nhạt tính cách đùa bỡn của Tống Lập Thành, nên giả vờ đăm chiêu nói: "Ừm, tiền bối nói rất đúng, sau này có thể đi bắt cá kiếm tiền! Thiên phú này không mang đi thực hành thì thật uổng phí."
Ngày hôm nay lại kết thúc bằng những tiếng cười đùa, vui vẻ và hạnh phúc.