Trước kia đừng nói đến ngày nghỉ, ngay cả một giấc ngủ đối với cô cũng rất xa xỉ.
Cô mở kịch bản phim ra, chỉ còn mấy cảnh nữa là chính thức hoàn thành, không khỏi có chút tiếc nuối. Mạch phim chủ yếu xoay quanh nam nữ chính, đất diễn của nữ phụ không nhiều lắm, tuy nhiên cảnh của vai Bội Sam đã là nhiều nhất trong dàn vai phụ rồi!
Đúng lúc này Hân Nghiên nhắn tin tới:
Hân Nghiên: [ Tiểu Thi, sắp hoàn thành vai diễn rồi, có muốn nhân lúc này nhận thêm chương trình game show không? ]
Cô rơi vào trầm tư. Trước kia, cô mãi chạy theo sự nghiệp, quá để ý tới sự nổi tiếng nhưng lại quên mất một điều rằng tất cả những thứ đó chỉ là phù du. Quan trọng nhất vẫn là gia đình, đáng tiếc trước kia cô không nhận ra sớm hơn, để tình cảm cha con dần rơi vào bế tắc.
Bây giờ ở thế giới này, cô mới dần dần nhận ra có những thứ còn quan trọng hơn cả sự nghiệp, đáng tiếc trước kia lại không nhận ra sớm hơn, nhưng bây giờ thay đổi vẫn còn kịp.
Cô muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc, vậy tại sao không thử yêu chính mình, làm những gì bản thân cảm thấy thích và thoải mái!
So với sự nổi tiếng, từ nhỏ cô đã thích đóng phim, khi lớn lên lại muốn giữ vững danh tiếng mà tham gia đủ loại game show, tác phẩm phim không phải ít nhưng cũng không nhiều so với một người đã xuất đạo hơn mười năm.
Bây giờ cô chỉ muốn toàn tâm toàn ý đóng phim và cả yêu anh!
Suy nghĩ kĩ càng, cô nhắn lại: [ Em muốn tập trung vào diễn xuất hơn ạ. ]
Hân Nghiên: [ Em chắc chắn? ]
Bạch Gia Thi: [ Vâng ạ, em muốn nâng cao bản thân. ]
Hân Nghiên: [ Chị tôn trọng quyết định của em, nhưng mà giới giải trí thật sự rất khắc nghiệt. Hôm nay họ nhớ tới mình nhưng hôm sau có thể đã quên mất rồi! Nếu không xuất hiện nhiều trên màn ảnh sẽ bị lãng quên rất nhanh. ]
Bạch Gia Thi: [ Em biết. Chị xem gần đây có tạp chí hay nhãn hàng nào muốn hợp tác không? Chị giúp em chọn. ]
Hân Nghiên: [ Được, để chị giúp em xem. ]
Bạch Gia Thi: [ Còn nữa, gần đây có kịch bản nào hay không ạ? ]
Hân Nghiên: [ Để chị xem thử rồi báo lại với em. ]
Bạch Gia Thi: [ Oke! ]
Cô nằm ra ghế sô pha, mở điện thoại nhắn tin cho Tống Lập Thành: [ Đang làm gì vậy ạ? ]
Không thấy anh trả lời, đoán chừng là đang quay phim.
Bỗng nhiên cánh cửa đột ngột bật mở, Bạch Gia Thi giật mình ngồi dậy.
Bước vào cửa là một người đàn ông bộ dáng cà lơ phất phơ, trên mặt biểu tình ngạc nhiên không kém gì cô.
Bên cạnh là một cô bé khoảng sáu bảy tuổi, khuôn mặt đáng yêu ngọt ngào.
Người đàn ông khôi phục lại vẻ mặt, mỉm cười đi tới bắt lấy tay cô: "Thì ra là chị dâu, chào chị em là Tống Hạo, em trai của bạn trai chị!"
Cô bị sự nhiệt tình của Tống Hạo làm cho hoảng sợ, cười trừ đáp: "Chào em, chị là Bạch Gia Thi."
Tống Hạo gật đầu: "Em nghe anh ấy kể nhiều về chị lắm, nay mới gặp được người thật."
Bạch Gia Thi hứng thú: "Anh ấy kể cái gì?"
Tống Vân Khanh nãy giờ không lên tiếng, chạy tới nhéo tay Tống Hạo, quay mặt sang cô cười ngọt ngào: "Em chào chị ạ."
Bạch Gia Thi bây giờ mới để ý tới cô bé, mỉm cười: "Chào em."
"Chị có nhận ra em không ạ?"
Bạch Gia Thi gật đầu nhìn bé con đáng yêu trước mặt: "Em là cô bé bị ngã lần trước đây mà. Trùng hợp thật!"
Tống Hạo véo mắt cô bé: "Phải gọi là thím hai biết chưa."
Cô bé xoa đôi má bị véo đến đỏ ửng, chẹp miếng nói: "Chị gái xinh đẹp thật sự sẽ cưới chú hai đầu gỗ sao ạ?"
Chú hai đầu gỗ???
Bạch Gia Thi bị cô bé chọc cười ra tiếng: "Ừm, vậy nên em có đồng ý không?"
Tống Vân Khanh nghiêm túc gật đầu: "Được ạ, chú hai đã ế lâu lắm rồi. Mẹ em nói chú ấy mặt lạnh còn lâu mới lấy được vợ."
Bạch Gia Thi lại bật cười: "Đúng là mặt lạnh thật."
Tống Hạo bên cạnh cũng cười khúc khích, ngồi xuống đối diện cô.
...
Tống Lập Thành về nhà đã là ba tiếng sau.
Trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ là ôm cô vào lòng cho thoả mãn.
Anh mở cánh cửa ra, nhìn thấy đôi giày tây và đôi giày công chúa cỡ nhỏ, đầu tiên là sửng sốt sau đó nghe thấy tiếng cười bên trong phát ra.
Chưa đi đến phòng khách đã nghe thấy giọng nói ngả ngớn của Tống Hạo vang lên: "Em nói chị nghe, anh em được cái đẹp trai thôi chứ trình độ tán gái của ổng bằng con số không đấy! Thẳng còn hơn chữ thẳng! Em nghĩ cả đời này chắc ổng phải ế tới già, ai mà ngờ tới sẽ có người chịu yêu ổng đâu chứ! Ha ha ha."
Tống Lập Thành đầu đầy hắc tuyền đi tới đằng sau Tống Hạo.
Bạch Gia Thi đang cười tươi cũng tắt nắng, nháy mắt ra hiệu cho Tống Hạo đừng nói nữa.
Nhưng dường như anh ta không hiểu ám hiệu của cô, vẫn tiếp tục luyên thuyên: "Em nói chị biết điểm yếu của ổng, ổng không thể chơi được game trên điện thoại đâu, chơi game nào cũng gà tới mức còn tưởng là một đứa con nít chơi cơ đó ha ha ha!"
"Con nít?"
Giọng nói âm trầm vang lên khiến sống lưng Tống Hạo lạnh toát...
Xong đời rồi...
Đầu Tống Hạo nhảy số, cười gượng nói: "Nhưng được cái anh em rất chung tình, chắc chắn sẽ rất chiều chuộng chị ha ha ha..."
Tống Lập Thành không quan tâm tới mấy lời nịnh nọt của Tống Hạo, rút điện thoại trong túi quần ra, gọi điện tới cho Tống Minh.
"Alo, anh cả! Hạo nó bảo dạo gần đây không có việc cho nó làm, cả người đều khó chịu, anh xem thử xem Châu Phi có thiếu người không?"
Tống Hạo bên cạnh khóc không ra nước mắt, đúng là cái miệng hại cái thân.
Tốc độ làm việc có Tống Minh rất nhanh, Tống Hạo ngay lập tức bị điều đi công tác.
Trước khi đi còn không quên dặm mắm thêm muối: "Chị dâu chị thấy không, người đàn ông của chị rất tàn bạo, rất độc ác đó, chị phải cẩn thận!" . Ra chươ𝓷g 𝓷ha𝓷h 𝓷hấ𝘁 𝘁ại { 𝘁𝗿ù𝙢𝘁𝗿u𝒚ệ 𝓷.V𝓷 }
Trán Tống Lập Thành nổi đầy gân xanh: "Còn không đi? Muốn đi xem mắt?"
Tiếng khóc ai oán của Tống Hạo vang lên cho đến khi cánh cửa đóng lại.
Tống Lập Thành thở dài quay đầu nhìn cô, nháy mắt trái tim được lấp đầy: "Lại đây."
Bạch Gia Thi đỏ mặt, không được tự nhiên nói: "Còn Vân Khanh ở đây mà."
Tống Vân Khanh vừa nghe thấy thế liền hiểu chuyện chạy vào phòng, không quên căn dặn: "Cháu không nhìn thấy gì đâu nhé!"
Cô bị sự đáng yêu của bé con chọc cười, đi tới gần ôm anh.
Tống Lập Thành ôm cô, ngửi được mùi hương nhàn nhạt của cô thì thỏa mãn cười.
Bạch Gia Thi tầm mắt đối diện với cằm của Tống ảnh đế, thế là không nhịn được kiễng chân lên, hôn lên khóe môi anh.
Tống ảnh đế bị hôn bất ngờ, nhưng giây tiếp theo liền đảo khách thành chủ hôn lên môi cô, cô gái nhỏ bị hôn đến mơ mơ màng màng, dường như nghe tiếng đàn ông thì thầm bên tai cô, "Sao lại gấp như vậy? Hửm"