Một chiếc xe bảo mẫu đang dừng ngoài phim trường, không bao lâu sau, một người đàn ông toàn thân mặc đồ màu đen, cả người bịt kín đi tới.
Anh mở cửa xe bước lên, mắt nhìn thoáng qua bên cạnh còn có một người khác đang ngồi.
Người nọ mang áo len màu đen kín cổ, bên ngoài khoác thêm chiếc áo phao màu đen, đôi chân dài bắt chéo lại, mũ trùm kín đầu, không nhìn ra nam hay nữ.
Thấy anh lên xe, người nọ mỉm cười nhào vào lòng anh, ôm cổ của anh, kéo khẩu trang xuống hôn một tiếng thật kêu lên má anh.
Tống Lập Thành mỉm cười, kéo cô ôm vào trong lòng: "Em mượn đồ của Tiểu Vũ à?"
Cô tháo mũ xuống, vẻ mặt cầu được khen ngợi nói: "Anh thấy em thông minh không?"
Anh ôm lấy cô, lòng bàn tay lướt qua gương mặt mịn màng, khoé môi cong lên, “Bạn gái anh rất thông minh."
Cô hất cằm lên, cười tủm tỉm rồi hôn lên môi anh một cái.
Anh Kiệt ngồi ở ghế lái phụ ho khan hai tiếng.
"Ở đây còn có hai người nữa đấy!"
Bạch Gia Thi đỏ mặt vùi vào lồng ngực anh.
"Sao anh lại ở đây?"
Anh Kiệt liếc nhìn anh môt cái: "Không thể đến à?"
"Ừ, phá hoại bầu không khí."
"..."
Tôi còn chưa hỏi tội cậu với Bạch Gia Thi yêu nhau đâu đấy!
"Muốn đến xem thử tiến độ quay phim của cậu một lát thôi."
Anh nhàn nhạt ừ một tiếng.
"Đến nhà hàng hay lui đến đi."
Tiểu Vũ nhận lệnh lái xe tới một nhà hàng đồ Nhật, Tống Lập Thành và Bạch Gia Thi xuống xe liền tạm biệt hai người kia.
Nhà hàng ở đây khá riêng tư, có phòng riêng, cách âm cũng tốt.
Cô ngồi đối diện anh, chậm rãi thưởng thức vị trà matcha, rất thơm, uống cũng rất ngon.
Cả khuôn mặt đều thoả mãn, anh nhìn cô cảm thấy có chút buồn cười.
"Uống ngon lắm sao? Anh gọi cho em thêm một ly nhé?"
Cô vội lắc đầu: "Không muốn uống nữa đâu."
Lúc này nhân viên đi tới gõ cửa, đem đồ ăn đặt lên bàn rồi lặng lẽ rời khỏi.
Tống Lập Thành gắp một miếng sushi tới: "Lại đây, há miệng ra nào."
Bạch Gia Thi nghiêng đầu nhìn anh sau đó ngoan ngoãn há miệng ra ăn: "Lúc nãy nhỡ bị nhân viên nhìn ra thì phải làm sao?"
Tống Lập Thành lại gắp thêm một miếng đến bên miệng cô.
"Nhà hàng này riêng tư lắm, không có việc gì đâu."
Cô há miệng ăn miếng sushi, nghe anh nói xong mới dãn lông mày: "Ngon quá."
Quả nhiên là mỹ vị nhân gian mà!
Anh cưng chiều gắp thêm hai miếng cho cô.
Chẳng mấy chốc đồ ăn trên bàn liền bị cô càn quét sạch sẽ.
Tống Lập Thành ăn rất ít, dường như chỉ chăm chú đút cho cô.
"Còn đói không em?" Anh đưa cốc nước sang.
Bạch Gia Thi nhận lấy cốc nước, khuôn mặt khép hờ thoả mãn: "Em no rồi ạ."
Tống Lập Thành rút một tờ khăn giấy ra đưa cho cô.
Bạch Gia Thi không nhận lấy, trực tiếp nâng khuôn mặt nhỏ tới bên anh, rất rõ ràng muốn anh lau cho.
Khuôn mặt của Bạch Gia Thi rất gần, ngũ quan tinh xảo, da thịt trắng nõn mềm mại. Lúc cô nhắm mắt, rèm mi dày đậm như cánh bướm vểnh lên, run nhè nhẹ.
Đẹp đến nghẹt thở.
Đôi mắt anh khẽ biến đổi, duỗi tay lau miệng cho cô, anh lau rất nhẹ nhàng dường như sợ cô bị đau.
"Rồi đấy tiểu lười."
Cô mở mắt ra, nhớ lại cảm xúc vừa rồi, có chút nhột...
Cô chép miệng: "Ai lười chứ. Cái này gọi là ỷ lại vào bạn trai, là ỷ vào đó! không phải lười đâu."
Anh dường như thật sự suy ngẫm: "Vậy à?"
Sau đó nhẹ nhàng nói: "Qua đây nào."
Cô không biết anh kêu cô qua làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đi sang.
Anh thuận thế giữ chặt cánh tay của cô lại, kéo cả người cô sang.
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn mở lớn: "Gì vậy ạ?"
Tống Lập Thành lẳng lặng nhìn cô, chậm rãi mở miệng: "Vừa nãy anh ăn chưa no."
Cô a lên một tiếng: "Để em gọi phục vụ."
Ngữ khí anh bình thản: "Có ở đây rồi, sao phải gọi."
Bạch Gia Thi không hiểu anh nói gì, đột nhiên gương mặt anh tiến lại gần hôn lên đôi môi cô.
Đại não cô bùng nổ...
Cánh tay cô hoảng loạn đặt lên ngực anh.
Cô muốn há miệng ra, đột nhiên Tống Lập Thành lại tách ra.
Bạch Gia Thi ngơ ngác, ánh mắt mông lung nhìn anh.
Anh khẽ cười, cô tức giận đấm vào ngực anh, sức lực không nhỏ nhưng anh không hề cảm thấy đau, ngược lại còn có chút nhột.
Cô trừng anh: "Anh cười cái gì!?"
Tống Lập Thành nhéo má cô đáp: "Sao bạn gái anh lại đáng yêu như vậy chứ!"
Ngoài mặt không vui nhưng vẫn ngoan ngoãn để anh nhéo.
Hai người rất tận hưởng khoảng thời gian này, khó khăn lắm mới được ở cùng nhau.
Dường như anh nghĩ tới cái gì, hỏi cô: "Em với Mạn Hi rất thân nhau à?"
Cô không ngẩng đầu lên, khẽ đáp: "Cũng gần vậy, chị ấy rất tốt."
Tống Lập Thành suy nghĩ một lát, quyết định nói cho cô biết: "Cô ấy là lưỡng tính luyến ái*."
*Hay còn gọi là bisexual, nghĩa là có cảm giác đối với cả nam lẫn nữ.
Bạch Gia Thi dường như hơi bất ngờ, chui ra khỏi lồng ngực anh: "Thật ạ?"
Anh gật đầu: "Anh tình cờ biết."
Bạch Gia Thi lại vùi đầu nhỏ vào ngực anh, lười biếng đáp: "Cũng không có gì cả, không phải anh nghĩ chị ấy thích em đó chứ?"
Tống Lập Thành lại gật đầu: "Ừm."
Bạch Gia Thi cười: "Anh suy nghĩ nhiều quá rồi, bọn em tiếp xúc ít như vậy không có chuyện đó đâu. Hơn nữa, nếu thích thì cũng là thích anh đó, bạn trai em ưu tú như vậy mà."
Tống Lập Thành bị cô dỗ ngọt khẽ cười ra tiếng.