Bạch Gia Thi: [ Anh ba, tối nay anh có về nhà lớn không? ]
Bạch ế vợ: [ tiểu Thi Thi, cái biệt danh quỷ quái gì đây? ]
Bạch Gia Thi: [ Em vừa nghĩ ra đó, hay không ạ? ^^ ]
Bạch ế vợ: [...]
Bạch ế vợ: [ Được rồi. Lát nữa anh có về nhà, có chút chuyện cần bàn với anh cả. Sao vậy? ]
Bạch Gia Thi: [ Em có chuyện cần nhờ anh, mấy giờ anh về? ]
Bạch ế vợ: [ 8:00h, mà em cứ về trước đi, bố mẹ và mọi người cũng nhớ em lắm đấy. ]
Bạch Gia Thi: [ Dạ em biết rồi thưa Bạch ế vợ! ]
Bạch ế vợ: [ Nhóc con, em đợi đó cho anh. ]
Cô đóng điện thoại lại, mở tủ đồ ra, tủ đồ của Bạch Gia Thi rất đa dạng, các loại váy quần áo, cái gì cũng có, cực kì nhiều.
Trời hôm nay khá lạnh, vì thế cô lấy ra từ trong tủ đồ
một chiếc áo phao dáng dài màu trắng, bên trong có lớp bông ấm áp, mềm mại kết hợp cùng với chiếc quần jean ôm, thêm một đôi boot màu đen cá tính.
Bạch Gia Thi rời khỏi chung cư, lái xe tới siêu thị tiện lợi, mua một ít quà đem về, dù gì về nhà cũng không thể đi tay không. Từ trước đến giờ cô chưa từng về thăm nhà, sợ đối mặt với người bố lạnh nhạt, nên cũng không biết phải mua gì. Nhưng Bạch Gia Thi lại không biết rằng, khi về nhà thì không cần phải mua bất cứ quà gì hết, vì đối với cha mẹ thì con cái chính là món quà có giá trị lớn nhất.
Cuối cùng, cô chọn một giỏ hoa quả và một ít bánh ngọt đến quầy thanh toán.
Mua đồ xong cô cũng không trực tiếp đi thẳng tới nhà lớn Bạch gia, mà lái xe vòng qua một tiệm bán cháo, đời trước cô tương đối thích ăn cháo vào những ngày trời giá lạnh. Ăn xong một bát cháo ấm người thì cũng tới 7:30, lúc này cô mới từ từ lái xe đến nhà lớn Bạch gia.
Bạch Gia Thi cũng hơi lo lắng không biết người nhà nguyên chủ như thế nào? Trong sách chỉ có nhắc qua Bạch Vu Quân là người chiều chuộng em gái, còn lại thì người nhà của cô ấy không hề nhắc tới, dù gì cũng chỉ là nhân vật năm chương, không cần thiết.
Con đường đi tới Bạch gia tương đối hẻo lánh, buổi tối cũng ít xe qua lại, chạy được một lúc thì phía trước có một chiếc xe ben chắn đường nằm ngang, trước đầu xe ben còn có một chiếc xe hơi Mercedes-Benz đã bị đâm đến biến dạng, nhiều mãnh vở trên các phương tiện bị văng tung toé khắp mặt đường.
Cô hơi giật mình, chỉ là đi về nhà thôi mà cũng tình cờ gặp tai nạn xe. Bạch Gia Thi bước xuống xe, đi lên phía trước xem xét tình hình để gọi cứu thương.
Tài xế xe ben cũng hoảng hốt, vội vàng đi xuống đập cửa xe Mercedes-Benz nhưng bên trong vẫn không có phản ứng. Bạch Gia Thi cũng đi tới bên này, cô ấn số gọi xe cứu thương và cảnh sát.
Sau đó, kêu người tài xế tránh ra. Cô nhắm chặt mắt âm thầm cầu nguyện cái chân sẽ không bị gì, rồi đếm 1...2...3 đá mạnh một cái vào cửa kính, kính vỡ tung ra.
Trước khi tiến vào showbiz, năm cô mười hai tuổi, đã từng bị bạn bè bắt nạt bởi vì không có mẹ, vì để bảo vệ bản thân thật tốt nên mới lén đi đăng kí một lớp dạy võ, học được ba năm, thân thủ của cô rất tốt về sau cũng không ai dám bắt nạt nữa.
"Giúp tôi kéo anh ta ra."
Tài xế vẫn còn hoảng hốt trước những gì xảy ra, một cô gái nhìn mỏng manh vậy mà còn có thể đá vỡ cửa kính.
Bạch Gia Thi nhíu mày, kêu lại lần nữa.
"Giúp tôi kéo anh ta ra."
Tài xế lúc này mới có phản ứng, vội vàng giúp cô đưa người bên trong ra ngoài. Chờ đến khi kéo được người ra, Bạch Gia Thi lại cảm thấy có chút quen mắt, nhưng cũng không nghĩ nhiều được, kêu vị tài xế đặt người kia xuống đất.
Bạch Gia Thi phát hiện anh ta tim ngừng đập, vội để anh ta nằm ngửa nhẹ nhàng, duỗi thằng chân tay, tránh gập cổ… rồi ép tim ngay, cô đặt 2 tay chồng lên nhau giữa ngực rồi ép thật nhanh, mạnh. Sau 2' tim cũng có dấu hiệu đập lại, cô tiếp tục ép cho đến khi có tiếng còi xe cứu thương và cảnh sát đến thì mới dừng lại.
Trán cô hơi chảy mồ hôi, thở hồng hộc tránh ra cho nhân viên y tế nhấc người kia lên xe cứu thương. Lúc này, Bạch Gia Thi không hề chú ý, vừa lên xe cứu thương mí mắt của người kia khẽ động, từ trong hôn mê dần ý thức lại, giương đôi mắt chim ưng mơ hồ nhìn về phía cô.
Bạch Gia Thi trình báo sự việc cho cảnh sát, cô cũng không có liên can tới vụ tai nạn này nên rất nhanh cũng được thả đi. Bạch Gia Thi nhìn xe cứu thương đi xa dần lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm thấy may mắn vì trước kia cô có học sơ qua biện pháp sơ cứu người bị tai nạn xe.
Trên đường đi tới Bạch gia, cô vẫn cứ suy nghĩ mãi về người đàn ông lúc nãy. Cảm giác rất quen mắt, dường như đã gặp ở đâu, nhưng vẫn không thể nhớ ra.