Tống Lập Thành và Bạch Gia Thi tình cờ ngồi cạnh nhau.
Sau khi nghe thấy tiếng cơ phó vang lên, máy bay chuẩn bị cất cánh.
Bạch Gia Thi lấy miếng bịt mắt ngủ ra, chuẩn bị đánh một giấc. Tống Lập Thành bỗng nhiên tới gần, mang theo hương thơm nhàn nhạt chỉ riêng anh có...Cô ngồi thẳng dậy, hít sâu một hơi, khuôn mặt giả vờ bình tĩnh...mắt thấy anh ngày càng tới gần, cô hồi hộp nhắm mắt lại.
"Cạch."
Tống Lập Thành nhìn cô đột nhiên nhắm mắt, nhịn cười hỏi: "Sao lại nhắm mắt?"
Bạch Gia Thi nhìn thấy anh chỉ định giúp mình thắt dây an toàn, giả vờ bình tĩnh, nhưng bên tai dần hồng lên một mảng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng như rỉ máu, dứt khoát nói lời dối lòng: "Vừa nãy có con gì bay vào mắt ấy."
"Phải không?"
Anh nghe cô nói, âm thanh cô rất nhỏ: "Còn không phải tại anh sao?"
"Hửm?"
Bạch Gia Thi hừ lạnh: "Không có gì!"
Tống Lập Thành chăm chú nhìn cô, thật lâu sau mới phát ra tiếng cười trầm thấp, híp mắt nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Tưởng rằng anh định làm gì em sao?"
"..."
Thấy cô im lặng, cũng không cố tình nói tiếp nữa, nhưng khoé môi vẫn cong cong ý cười.
Các khách mời không nhìn thấy đằng trước, nhưng từ đằng sau vẫn nhìn ra được hai người rất thân thiết với nhau, không khỏi có chút bất ngờ.
Nếu bọn họ nhớ không nhầm thì qua chương trình này hai người mới quen biết nhau, nhưng nhìn sao cũng cảm thấy như đã thân quen từ trước rất lâu.
Suốt cả quá trình phát sóng trực tiếp, giữa bọn họ luôn có sự ăn ý nhất định.
Phó Từ ngồi phía sau hai người, thỉnh thoảng vẫn nghe được vài chữ, trong lòng bực bội không có chỗ phát tiết, anh ta cảm giác đồ vật mà mình không cần lại bị một người khác cướp mất, trong lòng không rõ tư vị gì.
Tô Nguyệt thì càng không phải nói, mùi chua nồng nặc...Cô ta học chung với Tống Lập Thành từ tiểu học đến trung học cũng chưa từng thấy anh thân cận với bất kì người khác giới nào. Cô ta vẫn luôn nghĩ nếu như không chiếm được anh thì ai cũng không chiếm được, bởi vì anh quá lãnh đạm. Đến bây giờ cô ta mới được nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của anh. Cô ta không hiểu ngoài xinh đẹp ra Bạch Gia Thi rốt cuộc có điểm gì đặc biệt để anh thích.
Bay hơn hai tiếng đồng hồ, máy bay cuối cùng cũng hạ cánh.
Vừa xuống máy bay đã nghe thấy tiếng hét chói tai của các fan hâm mộ.
"Anh Thành kìaaaa!"
"Anh Thành mau nhìn qua đây đi!"
"Aaaaa, nam thần vừa nhìn tôi kìa!"
"Từ ca đẹp trai quá má ơiiii."
"Vĩ Thành! Em yêu anh!"
"Nghiên tỷ bên này nè!"
"Tiêu Tiêu nhìn bên đây!"
Bạch Gia Thi nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi cảm thán. Rất lâu rồi cô chưa thấy lại.
Bạch Gia Thi đi thẳng đến cửa sân bay, đang định tìm chỗ chờ Vân Hi thì bỗng nhiên có người gọi tên cô.
"Tiểu Thi Thi!"
Cô quay đầu lại nhìn theo hướng giọng nói phát ra, nhìn thấy một hàng fan hâm mộ đang đứng xếp hàng, bọn họ đều cầm theo tấm bảng "Bạch Gia Thi", họ không vào trong sợ làm mất trật tự sân bay, vừa nhìn thấy cô đã không kiềm chế được hét lên.
Bạch Gia Thi đơ người tại chỗ, chưa định hình được đã nghe một tiếng "Bịch.", là một bé gái bị té, Bạch Gia Thi lúc này mới bừng tĩnh, vội đi tới đỡ cô bé đứng dậy, phủi bụi cho cô bé.
Cô bé ngọt ngào nói: "Cảm ơn chị gái xinh đẹp!"
Bạch Gia Thi mỉm cười, nhìn đằng sau cô bé không có ai, nhẹ giọng hỏi: "Em bị lạc sao?"
"Vâng ạ."
Cô chưa kịp nói tiếp đã nghe thấy tiếng một người đàn ông vang lên: "Tiểu tổ tông của tôi ơi, cháu đâu rồi?"
Cô bé nghe thấy vội la lên: "Cháu ở đây!" Rồi quay sang chào tạm biệt cô.
Cô nhìn theo hướng cô bé chạy tới lúc này mới yên tâm giao lưu với các fan.
Người đàn ông vừa nhìn thấy bé con đã mừng rỡ lao đến.
"Cháu đi đâu vậy? Có biết chú ba lo lắm không!"
"Cháu đi vệ sinh."
"Làm chú ba sợ muốn chết, đi được chưa?"
"Được rồi ạ!"
"Vậy chúng ta đi thôi, không chú hai con lại tức giận."
Người đàn ông nhìn thoáng qua cô, cảm thấy rất quen nhưng không nhớ ra được.
Bạch Gia Thi kí xong chữ kí, trong lòng rất vui, không phải bởi vì có nhiều người tới vì cô mà cô vui bởi vì fan cô rất lịch sự, chỉ đứng xếp hàng không dám gây ảnh hưởng tới hành khách đến sân bay, thấy thần tượng tới cũng không nhao nhao hô hào như những người khác.
Dù trên mặt đã có một lớp mồ hôi mỏng nhưng vừa nhìn thấy cô đã cười ríu rít. Cô rất hạnh phúc!
"Chị Thi Thi, trong chương trình chị xinh đẹp tuyệt vời luôn ạ!"
Các tiểu bạch thỏ đồng thanh đáp: "Đúng đúng, rất tuyệt vời ạ."
"Cảm ơn mọi người rất nhiều, mọi người cũng rất tuyệt vời."
Lúc này Vân Hi và Tần Tử Sâm đẩy một cái xe đựng đầy nước uống tới, phát cho mỗi người một ly, Tiểu Bạch Thỏ cảm động muốn rớt nước mắt, bọn họ thần tượng quả thật không sai người mà!
"Hôm nay mọi người vất vả rồi! Nhưng mà sau này không cần vất vả tới đón chị đâu, nhắn tin cho chị là chị vui lắm rồi!"
"Thi Thi chị thật tốt."
Cô mỉm cười, sau đó tạm biệt các fan.
"Tạm biệt mọi người."
"Vâng ạ, bái bai Thi Thi! Bọn em sẽ luôn ở bên cạnh ủng hộ chị!"
Sau khi rời khỏi, cô quay sang nhìn chằm chằm Tần Tử Sâm rồi lại nhìn Vân Hi...
Vân Hi chột dạ: "Cậu nhìn cái gì!"
"Cũng không có gì! Chỉ là tại sao luật sư Tần lại đột nhiên ở đây?"
Chưa đợi Tần Tử Sâm trả lời, Vân Hi đã vội cướp lời: "Anh ta cứ bám theo mình."
Tần Tử Sâm mỉm cười không đáp, như ngầm thừa nhận sự thật.
Bạch Gia Thi còn đang định nói gì đó đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo lên, cô vội bắt máy, là Hân Nghiên gọi tới.
"Alo ạ."
"Alo, Thi Thi em bắt taxi về trước được không? Bên này đông quá, còn phải chờ hơi lâu!"
"Được ạ!"
Sau khi cúp máy, cô mở ứng dụng ra đặt xe, quay sang nhìn Vân Hi.
"Cậu ăn gì chưa?"
"Còn chưa ăn đâu!"
"Tới nhà tớ gọi đồ ăn!"
"Được/ Không được." Tần Tử Sâm và Vân Hi đồng thanh với nhau, chỉ là câu trả lời có chút khác biệt.
Bạch Gia Thi khó hiểu: "Hả?"
"Ý tôi là bây giờ tiểu Hi nhà tôi có việc bận, cô Bạch cứ tự nhiên đi."
Vân Hi đỏ mặt đáp: "Ai có việc bận chứ! Thi Thi chúng ta mau đi thôi, mặc kệ tên này!"
Đôi mắt Tần Tử Sâm nheo lại, trực tiếp ôm eo Vân Hi nhấc bổng cô lên.
"Tần Tử Sâm, mau thả tôi ra!" Cô đá chân, đập tay lung tung vào lưng anh.
"Bốp." Cách một lớp quần áo, mông nhỏ bị anh đánh một cái giòn tan, đôi mắt Vân Hi trừng lớn không thể tin được.
"Ngoan một chút, nếu không tôi không chắc sẽ làm gì em đâu."
Khuôn mặt Vân Hi dần trở nên đỏ ửng, không dám lộn xộn nữa.
Bạch Gia Thi nhìn một màn này không khỏi há hốc mồm, cô không nghĩ tới Tần Tử Sâm lại bạo như vậy, cứ nghĩ anh ta là một người hào hoa nho nhã chứ!
"Chậc chậc, đúng là không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá người khác được mà!" Bạch Gia Thi cảm thán.
__________________
"Cuối cùng cũng ra rồi! Anh! Đằng này." Người đàn ông vẫy tay, bên cạnh là một cô bé.
Nhìn thấy hai người, Tống Lập Thành đi nhanh về phía đó, hơi nheo mắt nhìn Tống Hạo.
Tống Hạo chột dạ nở nụ cười nịnh nọt: "Anh, để em bỏ vali vào cốp cho!"
Tống Lập Thành ném vali cho Tống Hạo rồi quay sang nhìn cô bé đằng sau, nụ cười dịu dàng hiếm hoi lộ ra: "Tiểu Khanh!"
Tống Vân Khanh chép miệng, nhìn Tống Lập Thành lên án: "Chú hai, chú trễ nửa tiếng rồi!"
Anh buồn cười, mím môi nhìn cô bé: "Là chú có lỗi, mau lên xe trước đi, trời nắng dễ bị đau đầu."
"Vâng ạ."
Tống Vân Khanh mở cửa sau, thân hình nhỏ nhắn trèo lên, ngồi xuống ổn định chờ Tống Lập Thành ngồi vào.
Mắt nhìn thấy anh vừa đóng cửa lại, Tống Vân Khanh cười ríu rít ngồi lên đùi Tống Lập Thành.
Anh dịu dàng xoa đầu bé con.
"Hôm nay ở trường có ngoan không?"
Vẻ mặt Tống Vân Khanh tự hào: "Cháu vừa được 10 điểm toán đó!"
"Tiểu Khanh giỏi quá."
"Chú ơi, lúc nãy cháu vừa bị té đó ạ." Bé con tủi thân xoa xoa đôi chân bị đau.
Tống Lập Thành ánh mắt hình viên đạn nhìn về phía Tống Hạo.
Tống Hạo mắt đảo lia lịa, không dám nhìn thẳng.
"Sao lại té."
"Cháu đi nhanh quá, nhưng mà cháu được một chị gái xinh đẹp đỡ dậy đó!"
"Chị gái xinh đẹp?"
"Vâng ạ, chị ấy rất nhiều fan luôn, nhiều giống chú đó!" Ánh mắt cô bé sáng lấp lánh.
"Cháu có cảm ơn người ta đàng hoàng không?"
"Có ạ!"
"Ngoan lắm!" Anh cưng chiều vỗ về cô bé.