Vân Hi đi theo bên cạnh nhỏ giọng hỏi: "Khai thật mau, hôm qua cậu không ở khách sạn mà đi đâu vậy?"
Bạch Gia Thi thản nhiên đáp: "Nhà bạn trai mình"
"Cái gì!!!" Vân Hi kích động trực tiếp hét to.
Bạch Gia Thi giật mình đưa tay bịt miệng cô ấy lại, vừa đóng cửa phòng liền nói: "Cậu nhỏ tiếng lại chút, mọi người đều đang nhìn đấy."
Nhận ra bản thân đúng là hơi to tiếng thật, cô bát quái hỏi: "Đến bước nào rồi hả?"
Bạch Gia Thi không hiểu câu hỏi của cô ấy: "Bước nào là bước nào?"
"Thì có ấy ấy chưa?" Vân Hi ý vị thâm trường nói.
Cô chợt hiểu ra ý tứ của Vân Hi, đỏ mặt đáp: "Ấy gì chứ! Bọn mình rất trong sáng, chỉ ngồi cạnh nhau thôi!"
Vân Hi trừng mắt khó tin: "Không phải chứ! Ở với nhau cả đêm vậy mà chỉ ngồi nhìn nhau??? Không phải năng lực của ảnh đế có vấn đề đó chứ?"
Bạch Gia Thi liếc nhìn cô ấy, trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần, không thèm nói chuyện nữa.
Vân Hi thấy cô không đáp, tự độc thoại một mình.
"Người mình yêu ở ngay bên cạnh, vậy mà cả một đêm không đụng chạm qua, một là quý trọng cậu, hai là phương diện đó của ảnh đế không được!"
"Nhưng mà ảnh đế thân hình đẹp như vậy, không lẽ lại có vấn đề thật..."
"Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong..."
Nói xong còn chậc chậc hai tiếng phụ hoạ...
"Hay là do cậu không gợi được hứng thú cho ảnh đế?"
Bạch Gia Thi đầu đầy vạch đen, trực tiếp đuổi Vân Hi ra bên ngoài.
Lúc này đầu óc mới dần bình tâm lại.
Một lát sau Hân Nghiên tới đoàn làm phim mang theo rất nhiều đồ ăn, nói là do Bạch Gia Thi mời.
Mọi người đều rối rít cảm ơn.
Hân Nghiên chỉ đi qua nói vài câu với Phó Từ liền đi tới chỗ Bạch Gia Thi nói chuyện.
"Bạn trai yêu dấu của em đưa đó." Chị đưa phần cơm trong tay cho cô.
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||
Bạch Gia Thi sửng sốt nói cảm ơn.
"Đúng rồi, chị vừa nhắm được một quảng cáo, rất phù hợp với hình tượng của em, chỉ là hình như người phụ trách vẫn còn đang do dự."
Bạch Gia Thi gật đầu: "Em biết rồi, một lát nữa em sẽ xem thử."
Hôm nay cô có cảnh phải quay chung với Tô Nguyệt và Phó Từ.
Bình thường một người đã đủ mệt, bây giờ liền double lên tận hai người không khỏi khiến cho cô thở dài.
Cảnh này là cảnh bắt gian lúc Minh Thành và Bội Sam đang ăn tối cùng nhau.
Bối cảnh là ở một nhà hàng sang trọng.
Đạo diễn vừa hô một tiếng, tất cả đều vào trạng thái diễn.
Nhà hàng được trang trí theo phong cách phương tây, đèn thủy tinh sáng rực treo ở trên nóc nhà, từng tầng cánh hoa phản chiếu ánh sáng lộng lẫy, chiếc bàn hình vuông cũng được bố trí lãng mạn tao nhã, nếu là cô gái bình thường nhìn thấy đều sẽ nhịn không được mà chết mê chết mệt người đàn ông này.
Nhưng Bội Sam thì khác, miệng tuy cười nhưng đôi mắt lại âm trầm, sâu hun hút không thấy đáy.
Bạch Gia Thi được Phó Từ dắt đến chiếc bàn ở chính giữa.
Hai người ngồi ở hai phía đối diện nhau, phục vụ đem món ăn đặt lên bàn. Sự lãng mạn hoà cùng bầu không khí dần trở nên nên lung linh huyền ảo.
Màn hình điện thoại di động của Phó Từ sáng lên nhưng nhanh chóng bị anh ấn tắt, dãy số kia dường như không bỏ cuộc, cứ gọi hết lần này đến lần khác, Phó Từ cau mày trực tiếp nhấn tắt nguồn.
Bạch Gia Thi cười thầm, lén lút lấy điện thoại ra gửi định vị tới một người trong tin nhắn.
Sau khi gửi xong, hai người thưởng thức buổi tối lãng mạn.
Vẻ mặt Phó Từ nhộn nhào ánh xuân, người ngoài đều nghĩ cậu diễn rất tốt nội tâm nhân vật, kì thật chỉ có cậu mới biết bản thân không phải diễn, cậu là đang hưởng thụ nó, thứ mà chỉ có trong mơ mới dám nghĩ đến.
Không gian yên bình này kéo dài không được bao lâu, liền có một người phụ nữ không mời mà đến.
Tô Nguyệt mang theo ánh mắt phẫn nộ, căm uất tiến vào, nhìn thấy đôi nam nữ đang ngồi đằng kia, hùng hỗ đi tới kéo Bạch Gia Thi đứng dậy, một tiếng "bốp" vang lên vô cùng thâm thuý, mạnh đến mức cả người Bạch Gia Thi lảo đảo vài bước ngã xuống.
Mọi người ở trường quay đều ngỡ ngàng, không phải lúc nãy đã bàn với nhau là lợi dụng góc quay rồi sao?sao bây giờ lại đổi thành đánh thật rồi!?
Bạch Gia Thi âm thầm trợn mắt, cô ta rõ ràng đang cố ý đây mà!
Nhưng cô vẫn phải nhẫn nhịn tiếp tục đóng nốt phần của mình.
Kết thúc cảnh diễn.
Tô Nguyệt ríu rít xin lỗi cô, nhưng trong lòng lại âm thầm đắc ý.
Bạch Gia Thi xua tay nói không sao.
Đạo diễn và những người khác không mù, nhìn sơ qua liền biết cô ta đang giả vờ.
Trong phòng nghỉ.
"Cô ta lúc nãy rõ ràng là cố ý mà!"
Hân Nghiên cũng bất bình mắng: "Đúng thật là bạch liên hoa thích giả vờ sen trắng!"
Tống Lập Thành lúc này tiến vào phòng, tay cầm một túi đá, ngồi xuống đối diện Bạch Gia Thi.
Nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô xuất hiện vết bàn tay đỏ ửng cực kì rõ ràng thì đau lòng muốn chết.
"Có đau không em?"
Cô nhìn vẻ mặt đau lòng của anh, đáy lòng liền ấm áp: "Không đau ạ."
Tống Lập Thành đương nhiên là không tin, đưa túi đá nhẹ nhàng chườm lên chỗ bị đỏ của cô.
Vân Hi nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái gì mà không đau? Vừa nãy chỉ là ở một bên nhìn thôi đã thấy đau lắm rồi, huống gì cậu là người trực tiếp bị đánh."
"Đúng vậy!" Hân Nghiên gật đầu tán thành.
Hai người vẫn ở bên cạnh thao thao bất tuyệt.
Tống ảnh đế chỉ nhẹ nhàng chạm vào vết đỏ ửng trên má cô, bảo bối của anh nâng niu trong tay còn sợ chạm vỡ, vừa sơ ý cô liền bị đánh một cái. Khoảnh khắc đó, anh thật sự muốn giải tán luôn đoàn làm phim, từ lúc đóng phim tới giờ cô luôn gặp phải những chuyện không may, nhưng cuối cùng vẫn là bình tĩnh lại, anh biết cô thích vai diễn này thế nào...