Bạch Gia Thi tiến đến chầm chậm...có vẻ người trong phòng bếp cũng cảm nhận được vừa định xoay người lại liền bị một nắm đấm vung vào mặt...ngã lăn ra đất.
Cô bật điện lên muốn xem thử tên trộm nào to gan vậy.
Ngay tức khắc chột dạ đỡ hắn đứng lên...
"Xin lỗi, cậu có sao không? Tôi cứ tưởng là trộm."
Phó Từ khó khăn đứng lên...cả khuôn mặt đau rát, nhìn chật vật đến buồn cười.
"Bạch Gia Thi! Tôi không ngờ chỉ vì tôi không thích cô mà cô lại dám ra tay đánh tôi."
Bạch Gia Thi:???
Tên này bị thần kinh hả? Cô đã bảo tưởng là trộm rồi còn gì! Nửa đêm nửa hôm không đi ngủ ra đây lục lọi.
Cô nhún nhún vai, lười tranh cãi với hắn: "Nghĩ sao thì tuỳ."
Lại đi tới tủ lạnh lấy ra vài viên đá đem đến cho hắn chườm, dù gì cũng là cô có lỗi trước...
Bạch Gia Thi nói xin lỗi rồi về phòng, tâm tình đều bị phá, cổ họng cũng không còn khát... Chí𝔫h chủ, rủ bạ𝔫 đọc ch𝑢𝔫g — T rUmTr𝑢𝓎𝖾𝔫.𝑽𝗡 —
Phó Từ ngơ ngác nhìn cô đi về phòng, oán hận lấy điện thoại ra nhắn tin cho cô.
Bạch Gia Thi đang chuẩn bị đi ngủ, nghe tiếng điện thoại rung lên, lại trở mình xuống lấy điện thoại, kết quả thấy hai dòng tin nhắn.
Phó Từ: [ Bạch Gia Thi! Tôi biết cô tham gia chương trình này bởi vì tôi. ]
Phó Từ: [ Nhưng tôi ngàn vạn lần sẽ không bao giờ thích cô, vậy nên đừng dở trò trước mặt tôi để gây sự chú ý! ]
Bạch Gia Thi:?
Bây giờ Bạch Gia Thi mới để ý, hình như lúc cô xuyên tới đây vẫn chưa xoá kết bạn Phó Từ...Sơ xuất quá!
Cô trực tiếp thêm Phó Từ vào danh sách đen, sau đó an tâm chìm vào giấc ngủ.
Phó Từ bên này gửi xong hai tin nhắn liền chờ đợi Bạch Gia Thi nhắn lại...
Một phút...
Hai phút...
Ba phút...
Năm phút...
Mười phút...
Hai mươi phút...
Rốt cuộc hắn cũng không còn kiên nhẫn, trong lòng mắng Bạch Gia Thi mấy lần, người này càng lúc càng quá đáng, hắn đã chủ động nói chuyện, còn dám không trả lời hắn.
Mang theo tâm tình không tốt nhắn tin cho Bạch Gia Thi:
[ Chuyện ngày hôm nay cô đánh tôi, tôi sẽ không truy cứu nữa, nhưng cô tuyệt đối đừng làm tôi chán ghét thêm! Nếu như cô nguyện ý, tôi có thể suy nghĩ lại chuyện làm bạn của chúng ta, dù gì cũng chung một người đại diện! ]
Hắn ấn gửi đi.
Kết quả liền nhận được một thông báo: "The message is successfully sent but rejected by the receiver."
Phó Từ ngồi bất động hai giây...Hắn bị chặn?
Hắn tưởng hệ thống wechat bị lỗi, lại nhắn thêm vài câu nhưng đều nhận lại một kết quả y như vậy.
Hắn thật sự bị chặn!
__________________________
Sáng ngày hôm sau, Bạch Gia Thi tràn đầy sức sống thức dậy, Phó Từ thì hoàn toàn ngược lại, cả đêm không ngủ được...bọng mắt thâm đen như gấu trúc, nhìn thiếu sức sống vô cùng, oán giận nhìn về phía Bạch Gia Thi...
Khi đi ngang qua còn cố tình hất vai cô một cái thật mạnh khiến thân thể bé nhỏ của cô hơi lung lay...
Bạch Gia Thi mang khuôn mặt không thể hiểu nổi nhìn hắn đi xa. Ngươi này rốt cuộc bị làm sao vậy? Có bệnh thì đi chữa đi! Đi lung tung gây rối cho người khác làm gì?
Đạo diễn hôm nay cho mọi người hoạt động tự do, không phải làm nhiệm vụ.
Vĩ Thành hào hứng lên tiếng: "Hôm trước, em có đi ngang qua một đường mòn, nhìn thấy một hang động rất to...hay là chúng ta đi thám hiểm thử xem?"
Tô Nguyệt lần này lại nhiệt liệt hưởng ứng: "Được đó, em cũng chưa đi thám hiểm bao giờ."
Thật hiếm khi Tô Nguyệt lại theo ý người khác...Thật ra cô ta chỉ đơn giản nghĩ nếu đi vào nơi đó nhất định sẽ rất tối tăm, rất đáng sợ...đến lúc đó cứ nép vào lòng Phó Từ là được...vừa hay có thể quyến rũ lại hắn.
Bạch Gia Thi gật đầu: "Tuỳ ý mọi người quyết định."
Sau một hồi bàn bạc, mọi người cũng quyết định đi khám phá thử xem.
Hang động do nhiều yếu tố tạo thành, phần lớn đều do quá trình "kiến tạo địa chất" của Trái Đất từ cách đây hàng triệu năm. Nó luôn ẩn sâu bên dưới lòng đất là một thế giới đầy huyền bí, không có mưa, không có gió, nhiều hang động còn khá ẩm ướt...
Những con dơi treo ngược mình trên những đỉnh hang...đó còn là nơi cư trú của nhiều loại động vật.
Thế giới của hang động, một thế giới tráng lệ nhưng đầy bí ẩn, khác với những dãy núi cao phủ đầy băng tuyết, hang động nằm sâu dưới mặt đất, hoang vu kỳ bí, không một tia nắng ấm áp của mặt trời nhưng lại làm cho con người luôn tò mò về chúng.