Đạo diễn cũng vui vẻ đồng ý nhưng có một người lại rầu rĩ không vui...
Chưa ở bên nhau được bao lâu đã phải xa nhau, đối với cặp đôi đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt mà nói, mỗi người một nơi thật sự là quá đau khổ.
Sau khi đóng xong cảnh quay ngày hôm nay, cô đi tẩy trang sạch sẽ, vừa bước ra khỏi phòng đã gặp ngay Phó Từ đứng trước cửa.
Vốn dĩ cả ngày hôm nay một tin nhắn từ Tống Lập Thành cũng không có, cô đang bực mình muốn chết, bây giờ nhìn thấy Phó Từ càng thêm tức giận, vì vậy lời nói của cô cũng mang theo sự lạnh nhạt xa cách.
"Chuyện gì?"
Phó Từ có điểm không biết phải làm sao, đợi một lúc vẫn không thấy hắn nói gì, Bạch Gia Thi càng ngày càng mất kiên nhẫn.
Phó Từ như hạ được quyết tâm: "Bây giờ cô có rảnh không?"
Bạch Gia Thi lạnh nhạt trả lời: "Không."
Phó Từ khó xử đứng chôn chân tại đó...
"Ting." Là tiếng thông báo tin nhắn Wechat.
Bạch Gia Thi hớn hở nhập mật khẩu vào, nhìn thấy người gửi tin nhắn đến là "Đồ sến sẩm" thì mỉm cười.
Phó Từ đứng bên cạnh nhìn tâm trạng cô thay đổi thất thường thì không khỏi nhíu mày...
"Không còn chuyện gì thì tôi về trước đây, tạm biệt."
Cô cũng không keo kiệt nói một lời tạm biệt với hắn ta.
Đồ sến sẩm: [ Em đang làm gì vậy? Xin lỗi, bên này xảy ra chuyện gấp nên chưa kịp nói với em. ]
Đồ ngốc: [ Em vừa ra về. Bên anh có chuyện gì thế? ]
Đồ sến sẩm: [ Có tiện gọi video không? ]
Đồ ngốc: [ Đợi em một lát, ba mươi phút! ]
Đồ sến sẩm: [ Được. ]
...
Sau khi trở về đến khách sạn, Bạch Gia Thi liền đi tắm rửa rồi đem đồ vật đại khái dọn dẹp sơ qua mới leo lên giường ổn định, nhấn nút gọi video.
Bên kia nhanh chóng kết nối.
Trên màn hình hiện lên hình ảnh người đàn ông từ dưới hướng lên, khuôn mặt vẫn hoàn mỹ như ngày nào nhưng nét mặt lại rộ rõ sự mệt mỏi.
"Anh yêu~" Bạch Gia Thi ngọt ngào gọi anh.
Nháy mắt trái tim anh liền mềm nhũn.
"Sao vậy em?" Thanh âm Tống Lập Thành ôn nhu như nước.
"Nhớ anh." Cô làm nũng với người đàn ông.
Cách một lớp màn hình, anh vẫn có thể tưởng tượng được hình ảnh sinh động bây giờ của cô, quá đáng yêu.
"Anh cũng nhớ em."
Sau khi xác định quan hệ yêu đương lại không hề giống như cô tưởng tượng, anh cũng biết nói những lời hay ý ngọt, cực kì ôn nhu săn sóc, một chút cũng không giống như tiểu thuyết miêu tả.
Cô đang định nói tiếp gì đó đã nghe thấy một giọng nói bằng tiếng anh, hình như là phụ nữ...
Cuộc trò chuyện bằng tiếng anh cứ thế thông qua loa nghe truyền đến tai cô, Bạch Gia Thi không muốn nghe lén người khác nói chuyện đâu, nhưng mà nó cứ đập vào tai cô, đại khái hỏi là anh đang làm gì, có muốn đi tắm không.
Nghe đến đây cô hơi nghi hoặc: "Anh đang nói chuyện với ai thế?"
Tống Lập Thành ý cười nồng đậm, màn hình chuyển cảnh chiếu đến người phụ nữ nói chuyện với Tống Lập Thành ban nãy...
Người phụ nữ đã ngoài năm mươi, làn da được chăm sóc rất kĩ càng, nhìn chỉ mới hơn ba mươi, ăn mặc thời thượng, nhìn cô mỉm cười: "Hi, tiểu cô nương."
"Không phải hỏi anh đang nói chuyện với ai à? Mẹ anh."
Bạch Gia Thi đỏ mặt: "Cháu chào cô ạ."
Mẹ Tống mỉm cười: "Cô bé xinh đẹp thật đấy, sao không cùng tiểu Thành bay sang đây?"
Được mẹ bạn trai khen đẹp đương nhiên là thích, cô cười cười: "Cháu cảm ơn ạ. Cháu có cảnh diễn phải hoàn thành, lần sau sẽ ra đó gặp cô."
"Không cần thế đâu, chúng ta ra đây để thăm ông ngoại, tuần sau cô bay về nước rồi, cô bé nhất định phải gặp cô đấy."
"Nhất định ạ."
Người đàn ông lại đem màn hình chuyển về khuôn mặt mình, ra ngoài đóng cửa lại: "Sao lại căng thẳng như thế?"
Cô gái nhỏ bĩu môi: "Anh chẳng nói trước một tiếng gì cả!"
Tống Lập Thành buồn cười, cơ mặt giãn ra: "Mẹ anh rất thích em."
"Em dễ thương thế này mà."
Bạch Gia Thi nhớ ra chuyện chính, hỏi anh: "Ông ngoại anh không khoẻ ạ?"
"Ừ, ông bị ngã cầu thang, anh gấp gáp bay về chưa kịp nói với em."
"Ông có bị làm sao không ạ?"
"Không sao, vẫn còn đợi đến lúc hai chúng ta cưới nhau, sinh con."
Người con gái đỏ mặt: "Ai cưới anh chứ."
"Vậy bảo bối muốn anh cưới ai."
"Hừ, chỉ biết gài bẫy em!"
"Khi nào anh về lại đây."
"Hai ngày nữa."
Bạch Gia Thi gật đầu: "Gửi lời hỏi thăm của em đến ông nhé, anh mau đi nghỉ ngơi đi, quầng thâm cũng sắp có rồi kìa, có chuyện gì thì nhắn tin với em."
"Được, nhớ ăn cơm đàng hoàng đấy."
"Em biết rồi mà."
Tống Lập Thành thấp giọng mở miệng: "Không hôn tạm biệt à?"
Người con gái thẹn thùng, một thanh âm "chụt" phát ra từ loa điện thoại.
Sau đó nghe tiếng "Tít tít..." thông báo kết thúc cuộc gọi.
Bạch Gia Thi xấu hổ đem mặt chôn xuống gối.
Tống Lập Thành bên này bị sự đáng yêu của cô làm cho tâm can đều mềm ra, bao nhiêu sự mệt mỏi, thức trắng đêm đều tan biến thành mây khói.