Nhã Kỳ cảm thấy không gian yên tĩnh này dường như không được đúng lắm, hai người đường đường là người yêu của nhau vậy mà mỗi khi nhìn thấy nhau lại giống như là oan gia oán hận nhau ngàn năm mới thấy vậy.
Cô muốn lên tiếng để phá tan bầu không khí yên tĩnh này nhưng lại bị cô bạn Dật Nhi ngồi đối diện ngăn lại.
"Ha, tôi đoán cậu đang nghĩ là tôi đang cố tình ngồi đây đợi cậu có phải không? Cậu đừng có tưởng ai cũng theo dõi người khác như cậu!"
Anh đúng là vẫn không thể nào mà quen ở cùng với con nhỏ này mà, vẫn là suốt ngày thích châm chọc người khác. Sở thích lạ người khi ở với bố chắc...
Trạch Dương cũng chẳng thèm chấp mấy chuyện lặt vặt như cơm bữa này liền ngồi xuống bên cạnh Nhã Kỳ, bỗng nhiên cô ném chiếc túi của mình sang ghế bên cạnh.
Một động tác nhẹ nhàng như vậy thôi cũng khiến anh đủ hiểu rằng cô đang không muốn cho anh ngồi ở đó, chuyện này anh cũng không để ý mấy liền ngồi bên cạnh Dật Nhi.
Một người đẹp mã, lại tuấn tú như anh mà ngồi bên cạnh một người con gái xinh đẹp như Dật Nhi thì quả là ai cũng đều nghĩ rằng hai người là một cặp trời sinh. Đẹp đôi tới mức khiến cho rất nhiều người khác phải ghen tị.
"A lát nữa, hai người sẽ về cũng với nhau phải không?"
Dật Nhi nghe thấy Nhã Kỳ hỏi như vậy đang định sẽ chả lời cho cô ấy biết rằng là "có", nhưng chưa kịp nói cô đã bị người con trai bên cạnh chặn lại.
"Không, tao đi với mày đương nhiên cũng phải về cùng mày rồi!"
"Nhưng mà, hai người..."
"Không có nhưng nhị gì hết, cứ quyết định vậy đi!"
Nhã Kỳ phụng phịu, mặt cô đỏ ửng như quả cà chua vậy. Cô chưa có nói rằng sẽ quyết định như vậy mà anh đã quyết định thay luôn cho cô rồi.
Nhưng điều khiến cô tức giận hơn đó chính là việc anh chẳng quan tâm gì tới bạn gái của mình cả, đương nhiên cô cũng biết việc anh với cô rất thân nhau vậy nên cũng có thể coi là bạn bè quan tâm ở mức thân thiết.
Nhưng bạn gái thì vẫn phải đặt lên hàng đầu chứ. Cái người gì đâu mà lại kì cục như anh chứ! Hết đấu khẩu với bạn gái rồi cũng không nói an ủi người ta lấy một câu. Chưa kể vậy lại còn không quan tâm cô ấy đi đường sẽ rất lạnh nữa.
Là một người con trai ga lăng ít nhất thì anh cũng nên ở bên cạnh cô ấy trò chuyện rồi an ủi mới phải. Dù sao, thì người ta cũng là con gái cành vàng lá ngọc nên đưa về nhà mới đúng chứ.
Đằng này làm gì mà có ai lại đối xử với bạn gái lạnh lùng như anh chứ! Khi đồ ăn được mang ra, mọi người chẳng ai nói lấy một lời, bầu không khí khó chịu bao trùm cả không gian tĩnh lặng.
"Nè, mau ăn đi!"- Trạch Dương gắp miếng thịt bò mà cô thích ăn thả vào bát:
"Ừm... Dật Nhi à, mày có thích ăn thịt bò không?"
"Ừm, có!"- Dật Nhi hồn nhiên trả lời:
Nghe thấy vậy, Nhã Kỳ cũng chẳng phải là người tham lam gì mà không biết chia sẻ cho người khác. Cô liền lấy miếng thịt mà ban nãy Trạch Dương gắp cho cô cho Dật Nhi.
Anh thấy vậy thì chẳng vừa lòng chút nào, đồ ăn của anh cho cô cậu mà cô lại cho người khác chẳng chút kiêng nể gì. Bất mãn quá, Trạch Dương cho cô thức ăn mà cô lại cho người khác. Vậy thì anh sẽ ăn thức ăn của cô!
Trạch Dương đắc ý với suy nghĩ của mình, anh liền lấy hết rau trong bát của Nhã Kỳ ăn. Cô cảm thấy ngạc nhiên vì người bạn thanh mai trúc mã này của cô ghét nhất là ăn rau, vậy mà lần này lại ăn rau hộ cô.
"Phải rồi, con sâu họ Tô mau ăn nhanh để chóng lớn nha!"
"Nói ai là sâu thế hả?!"- Trạch Dương bất mãn nói:
Dật Nhi nhìn chằm chằm vào người con trai đang ngồi bên cạnh mình, lúc trước khi cô rời đi có bao giờ cô thấy anh cười vui vẻ như thế này đâu. Cô chỉ thấy một thằng bé suốt ngày bám dính lấy mẹ mặt lạnh như tiền.
Họ thực sự rất dính lấy nhau, cho dù không ngồi cùng nhau đi nữa thì cũng chẳng ai có thể làm ngăn cản tình bạn của họ được. Sự thân thuộc khiến người ta cảm thấy an toàn và ấm áp khi ở bên.
"Chà! Ăn no quá ta!"- Nhã Kỳ vươn vai sảng khoái:
"Mày ăn nhiều như heo bảo sao không no được!"
"Dật Nhi à, nhà mày ở đâu vậy? Có muốn đi về cũng với bọn tao không?"- Nhã Kỳ quay đầu rủ Dật Nhi về cùng:
"Không cần đâu, nhà tao ở hướng ngược lại..."
Thực ra, khi chuyển tới thành phố nơi anh sống thì Dật Nhi ở cùng với Trạch Dương, thỉnh thoảng sẽ về qua nhà ở cùng bố.
Nếu đi cùng hướng với hai người họ để về nhà cô thì chắc chắn sẽ gần hơn, nhưng Dật Nhi lại không chọn mà cô đi hướng ngược lại. Đường xa hơn, với cả cũng vắng người hơn nữa. Nhưng đối với cô những chuyện này đều đã quen rồi.