"Có còn mệt lắm không? Hay về phòng y tế nhé?"
"Không cần đâu, mọi người vẫn đang vui mà. Ở đây cùng mọi người sẽ vui hơn, vào trong phòng bệnh lủi thủi một mình buồn lắm!"
Nhã Kỳ vừa nói dứt câu, thầy giáo liền bắt mọi người bắt cặp với nhau để tiếp tục huấn luyện. Đầu tiên là gập bụng, nữ 50 cái nam 100 cái.
Nhã Kỳ bắt cặp với Trạch Dương cô vui vẻ làm bạn đồng hành với anh, để anh gập bụng trước sau đó mới tới lượt cô. Đối với một người ngày ngày tập luyện như anh, việc này dễ như ăn cháo vậy, 100 cái với anh nhanh chóng làm xong. Nhã Kỳ gập bụng tuy chỉ 50 cái thôi nhưng lại khá khó khăn.
"47, 48..."- Nhã Kỳ khó khăn đếm.
"49...!"
"50!"- Nhã Kỳ vui vẻ reo lên.
Cuối cùng bài tập cũng sau, tiếp theo chính là trò giải câu đố: mỗi đội chia thành bốn người, sau đó để hai đồng đội lên khán đài hai người còn lại ở dưới giải câu đố, nếu hai người giải sai thì hai đồng đội ở trên sẽ phải chịu phạt. Luật chơi chính là để hai người chịu phạt đứng trên một tờ giấy, mỗi lần hai người giải câu đó sai thì hai người sẽ phải gập đôi tờ giấy lại và đứng ở đó, nếu không thể thì đội đó sẽ bị thua và phải chịu phạt.
Trạch Dương và Nhã Kỳ có kiến thức vững mạnh xung phong ở bên dưới giải câu đố, nhưng lại bị Tịch Nhiên và A Du đẩy lên khán đài. Tuy chẳng tin A Du lắm nhưng có lớp trưởng Tịch Nhiên, nên hai người cũng bớt lo lắng hơn.
"Lão đại, anh cứ lên đó với tiểu Kỳ nhi đi! Em ở dưới đây sẽ lo liệu được!"- A Du nói lớn.
"Tao mới không tin mày đó, không làm được thì đừng có trách!"- Trạch Dương lườm A Du một cái rồi hăm dọa.
Nhã Kỳ cũng tới bó tay hai con người này thật, nhưng dù sao đây cũng là trò chơi đồng đội mà vậy nên mọi người cũng nên đoàn kết. Có Tịch Nhiên dưới đó rồi, cô nghĩ cô ấy sẽ không để cho cả đội thua đâu.
"Lão đại à, em thực sự xin lỗi! Nhiên Nhiên à, chúng ta làm thôi."- A Du nhìn Tịch Nhiên bên cạnh mình, vừa nói anh vừa gật đầu ra hiệu.
Tịch Nhiên hiểu chuyện liền gật đầu đồng ý, cô bắt tay với A Du lên một kế hoạch rất mờ ám nào đó. Nhã Kỳ và Trạch Dương ở trên cũng không khỏi lo lắng với hai con người này, khi trận đấu bắt đầu chủ trì mới đọc câu hỏi đầu tiên.
"Trong cuộc phiêu lưu của tôi, không phải là sự lựa chọn chủ động, mà là do phận đời đưa đẩy, đó là câu nói nổi tiếng của họa sĩ nào?"
"Tiêu Bang!"- A Du nhanh nhảy giơ tay đọc đáp án.
"Sai rồi, là Phạm Cao cơ. Nhóm số 7 gấp đôi tờ giấy lại!"
Trạch Dương như muốn tức điên lên đấm cậu ta một cái, rõ ràng là họa sĩ vậy mà lại đọc qua nghệ sĩ nào vậy kia chứ?
Giấy gấp lại làm đôi đủ đứng vững được hai người, câu hỏi tiếp theo phải trả lời đúng thôi nếu không sẽ thua mất. Người chủ trì đọc câu hỏi tiếp theo.
"Mùa xuân trời mưa gấp rút, tiếng sấm ở góc đông, sinh vật ngủ đông như bừng tỉnh, cây cối đều vươn vai. Bài thơ này miêu tả 24 tiết khí đúng không?"
A Du không hề do dự, anh liền giơ tay trả lời.
"Em biết, em biết. Là Xuân Phân!"
Tịch Nhiên đứng bên cạnh anh cũng đến cạn lời thật, nếu muốn tác hợp cho hai người đó cũng đừng lộ liễu như vậy chứ, có ai bị ngu như cậu ta mà không biết câu trả lời đâu chứ.
"Sai tiếp, là Kim Chập. Nhóm số 7 gấp đôi giấy lại tiếp!"
Trạch Dương dường như đã biết được ý đồ của A Du, anh lờ mờ đoán ra được cậu ta vậy mà lại đang cố tình trả lời sai. Khiến cho anh càng tức giận hơn, ngay từ đầu để cho anh và Nhã Kỳ ở bên dưới trả lời có phải hơn không kia chứ.
Sau khi gấp đôi giấy lại, lần này đối với hai người có chút khó khăn hơn. Nhã Kỳ nhìn anh mà không biết phải làm sao, nếu đứng một người thì còn dư chỗ nhưng cả hai người lại không còn chỗ đứng nữa rồi.
"Tô Trạch Dương..."
"Giẫm lên chân tao đi, tao có thể đỡ lấy mày mà!"- Trạch Dương cúi xuống nói với Nhã Kỳ giọng điệu hết sức dịu dàng.
"Hả? Không được đâu, cũng không biết sẽ đứng tới bao giờ. Giẫm lên chân mày sẽ đau lắm đó!"
"Không sao đâu, sẽ không đau đâu."
"Để tao kiễng chân lên như vậy cũng được rồi! Thế này cũng không ổn lắm, cho tao mượn vai vịn vào nhé. Tiếp theo chỉ cần tin tưởng vào A Du và Tịch Nhiên là được rồi!"
Bỗng nhiên có tiếng người chủ trì reo lên.
"Xin chúc mừng, đội số 7 lại trở lời sai. Gấp đôi giấy lại tiếp!"
Trạch Dương nghe thấy vậy liền tức tới hộc máu, lại trả lời sai nữa sao? Cái tên ngốc này thà để cho Tịch Nhiên trả lời còn hơn, tự nhiên lại để cái tên A Du miệng nhanh hơn não này trả lời.
Nhã Kỳ cũng thấy A Du chẳng đáng tin cậy một chút nào, nếu còn gấp đôi lại giấy nữa thì sẽ chỉ còn đứng được mộ người mà thôi. Cái tên ngốc này vậy mà lại báo hại tới vậy.
Bỗng nhiên, cô thấy Trạch Dương ngồi xuống đất quỳ một gối xuống quay đầu lại, tỏ sẵn ý đang chờ cô đứng lại gần đây. Tất cả ánh mắt của các bạn học liền đổ dồn vào họ.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau lên đi, tao cõng!"
"Nh- Nhưng mà..."- Nhã Kỳ do dự trước ánh mắt của rất nhiều người.
"Mau lên đi!"- Trạch Dương dường như hết kiên nhẫn với cô.
"Nhìn hai người này ngọt ngào như vậy, tao liền cũng muốn được yêu đương..."- A Du đỏ mặt lặng lẽ nhìn hai người mà nói lớn.
"Cái tên ngốc nhà cậu, vậy mà cũng được việc phết đó. Được nhìn thấy hai người đó ngọt ngào như vậy, tao cũng thấy vui rồi!"