Edit: phuongchuchoe
Đi theo Lục lão tiên sinh trở lại phòng bệnh, trên gương mặt cứng ngắt của ông mỉm cười , "Lệ Hành, cháu cảm thấy thế nào?"
Lục Lệ Hành nhờ hệ thống kéo dài tính mạng, cảm giác cũng không tệ lắm, làm cho anh cảm giác khoẻ mạnh hơn cả trước khi gặp tai nạn giao thông.
Lục Lệ Hành mỉm cười, chân thành trấn an ông, "Ông nội yên tâm, cháu không sao."
Nhưng Lục lão tiên sinh tựa như hiểu sai ý, cố nén bi thương, miễn cưỡng vui vẻ, "Vậy là tốt rồi, cái kia... xế chiều hôm nay, chúng ta trở về nhà đi, có được không?"
"Cháu nghe theo ông."
Nhìn Lục lão tiên sinh bộ dạng cố nén đau thương, Kỷ Khanh Khanh không khỏi bị ảnh hưởng, vành mắt đỏ ửng.
Trước khi xuyên sách ba mẹ cô trọng nam khinh nữ, luôn cảm thấy thân con gái không làm được gì, đem thằng con trai chiều chuộng, chiều chuộng đến mức trở nên bất tài vô dụng, hết ăn lại nằm, lại còn cờ bạc nợ nần chồng chất, phải gán nhà trả nợ.
Con trai không còn trông cậy được chỉ còn môt đứa con gái, cô chỉ có thể không ngừng làm công để kiếm tiền trả nợ, nhiều khi muốn đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, nhưng lại không nỡ chút tình thân ít ỏi kia.
Lục lão gia ánh mắt hiền từ, đời trước cô chưa từng nhận được ánh mắt như vậy từ người thân.
Cô thật lòng hâm mộ.
Lục Lệ Hành dời mắt nhìn Kỷ Khanh Khanh phía sau lưng Lục lão tiên sinh, nhíu mày.
Khóc?
Bác sĩ y tá tiến vào, dỡ bỏ thiết bị bệnh viện trên người Lục Lệ Hành, anh cuối cùng được dời đến xe lăn sau hơn một tháng nằm trên giường. Mặc dù anh liên tục xác định mình không cần ngồi xe lăn, nhưng bác sĩ y tá chỉ trích anh không biết tự lượng sức mình, vẫn nên ngồi xe lăn thì hơn.
Bị thương tích nặng nề trong một tháng lại hồi phục quá nhanh, xác định người khác sẽ chú ý.
Nhưng anh vẫn nghiêm túc cự tuyệt ý kiến bênh viện dùng xe cấp cứu chở về nhà!
Dọn đồ đạc trong bệnh viện xong, Kỷ Khanh Khanh trở thành Lục phu nhân, đẩy xe lăn chở Lục Lệ Hành ra khỏi bênh viện, phía trước là chiếc xe sang trọng Rolls-Royce, Tần Thiệu mở cửa xe, cẩn thận từng li từng tí đỡ Lục Lệ Hành lên xe, Lục lão tiên sinh và Kỷ Khanh Khanh theo sát phía sau.
Kỷ Khanh Khanh chưa từng ngồi lên chiếc xe sang trọng như vậy, xe chạy nhanh nhưng rất êm, đồ vật bên trong vô cùng xa hoa, đẳng cấp.
Trên đường đi Lục Lệ Hành tựa vào nhắm mắt dưỡng thần, lão tiên sinh ánh mắt lo lắng thỉnh thoảng nhìn anh, nếu như không kìm nén lại, Kỷ Khanh Khanh sợ rằng lão tiên sinh còn muốn tìm xem hơi thở của Lục Lệ Hành còn không nữa cơ.
Rất nhanh đã đến Lục gia.
Lục lão tiên sinh sớm bàn giao trước, lúc này cổng sắt biệt thự đã mở rộng, tiến vào hoa viên, xe trực tiếp chạy đến trước biệt thư.
Ánh nắng chan hoà, xuyên qua cửa sổ xe, Kỷ Khanh Khanh thấy được toà biệt thự to lớn, phía trước là hoa cỏ xanh mát, mấy cây đại thụ che trời nằm ở bốn phía, cây cao to lớn cành lá xanh biếc hiện lên sức sống dồi dào.
Trước cửa biệt thứ có mấy người đang đứng chờ.
Xe vừa dừng lại, người ngoài xa không chờ nổi mở cửa, trong mắt rưng rưng lệ nhìn về phía Lục Lệ Hành.
Lục Lệ Hành được đỡ xuống xe, nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt, "Dì Bùi, cháu về rồi."
"Thiếu gia của tôi, cậu cuối cùng cũng trở về..." Dì Bùi chính là chăm sóc Lục Lệ Hành từ tấm bé đến bây giờ, một tháng trước nghe tin Lục Lệ Hành bị tai nạn giao thông bà thiếu chút ngã quỵ, so với Lục lão tiên sinh cũng không dễ chịu bao nhiêu, một tháng qua đổi lấy ngày hôm nay, lại nhận được tin như sét đánh.
Bà nhìn thiếu gia từ lúc bé đến trưởng thành, chăm sóc anh cả đời, nói rằng phải đợi anh cưới vợ sinh con, vậy mà ... sắp chết!
Dì Bùi cố nén nước mắt không dám khóc.
"Được rồi, trước mắt để Lệ Hành trở về phòng nghỉ ngơi đi."
"Đúng đúng đúng, trước về phòng nghỉ ngơi, cậu muốn ăn hay uống gì không nói dì Bùi, dì làm cho cậu."
Xung quanh rất đông người, Kỷ Khanh Khanh cảm thấy sự tồn tại của mình có chút dư thừa, do dự không biết có tiến lên trước không, Lục Lệ Hành quay người về phía cô, "Tới đây."
Mọi người đều chưa từng gặp Kỷ Khanh Khanh không khỏi sững sờ, nhưng dưới tình huống này, cũng không ai quan tâm vì sao cô lại ở đây.
Cô vui vẻ đi đến bên cạnh Lục Lệ Hành, bị quá nhiều người gạt mình, chỉ có thể lấy thái độ thân cận cẩn thận đỡ anh lên lầu.
Trùng trùng điệp điệp người dắt về phòng, dáng vẻ thận trọng, giống như xem Lục Lệ Hành là mảnh thuỷ tinh dễ vỡ, dì Bùi đỡ anh lên giường, cực kỳ bi thương cầm tay anh, nhìn anh không chớp mắt, giống như đây là lần cuối cùng được nhìn thấy anh, nước mắt tràn khoé mi, cuối cùng Lục Lệ Hành an ủi lại kiềm không được, chạy ra khỏi phòng khóc rống lên.
Người trong căn phòng này, sắc mặt nặng nề như cha chết mẹ chết.
Lục Lệ Hành nhíu chặt mày, ảo giác như họ đang tham dự tang lễ của mình vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Khanh Khanh: Đúng vậy mà, lập tức muốn chuẩn bị lễ truy điệu cho anh đó, à đúng rồi, anh thích thổ táng hay hoả táng?
Lục Lệ Hành: ... Tôi cảm thấy mình còn sống?