Nhưng Kỷ Khanh Khanh vẫn tiếc nuốt như cũ, tiếc vì không được thấy cảnh Lục Lệ Đình và Cô Thiếu Ngu đánh nhau.
Đang có người ngoài ở đây nên cũng không tiện nói thêm gì nữa. Cô Thiếu Ngu thấy Thẩm Vi Vi đứng một bên, cúi đầu thấp, không nói một lời nào thì cảm thấy đau lòng. Anh ta nắm tay cô ta, hít một hơi thật sâu, dùng tất cả dũng khí mình có được để nói với Lục Lệ Hành:
“Anh Hành, không có chuyện gì nữa thì em và Vi Vi đi trước.”
Ánh mắt sắc bén của Lục Lệ Hành khiến cho dũng khí của Cô Thiếu Ngu biến đi đâu không biết, anh ta lùi ra phía sau mấy bước, không dám đối mặt với Lục Lệ Hành.
Đôi mắt kia tựa như có thể nhìn thấu lòng người vậy, Cô Thiếu Ngu nghĩ, sau đó nắm thật chặt bàn tay của Thẩm Vi Vi.
Dường như đây là phản xạ có điều kiện từ nhỏ đến lớn.
Khi còn nhỏ, một đám trẻ con chơi với nhau, Lục Lệ Hành là người lớn tuổi nhất. Một đám chơi cùng nhau, đều là do anh sai đâu đánh đó, lại thường xuyên bị người lớn trong nhà dạy dỗ. Sau khi lớn lên, một mình Lục Lệ Hành gây dựng Lục thị, còn bọn họ chỉ biết dạo chơi trong các quán bar. Vì vậy khí thế của anh, loại người hoa hoa công tử như Cô Thiếu Ngu sao có thể có được.
Lục Lệ Hành lạnh lùng thu hồi ánh mắt, nói:
“Đi thôi. Mấy ngày nữa tôi sẽ tới thăm Cô lão tiên sinh.”
Vốn dĩ Cô Thiếu Ngu đã cảm thấy yên tâm, thì nghe được lời này lại bắt đầu lo lắng.
“Anh Hành, em….”
“Tôi đưa cậu đi.”
Cô Thiếu Ngu không dám nhiều lời nữa, anh ta nắm chặt tay Thẩm Vi Vi. Ngay lúc chuẩn bị rời đi thì Lục Lệ Đình chặn lại.
Anh ta nắm lấy cánh tay của Thẩm Vi Vi, ánh mắt không rõ cảm xúc, nói:
“Em thật sự muốn đi?”
Thẩm Vi Vi ngẩng đầu, đôi môi khẽ mở, như đang muốn nói gì đó.
“Em muốn rời khỏi tôi, muốn chia tay với tôi?”
“Tôi…”
Nhìn khuôn mặt không có biểu cảm nào của Lục Lệ Đình, Thẩm Vi Vi bỗng hoảng sợ, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, cảm thấy có chút hối hận rồi.
Nhưng tại sao lại hối hận, do dự, Thẩm Vi Vi cũng không biết.
Khi ở bên cạnh Lục Lệ Đình, cô ta biết Lục Lệ Đình là người của nhà họ Lục. Đúng vậy, cô ta cam tâm tình nguyện ở bên Lục Lệ Đình là vì cô ta biết, sớm hay muộn thì sẽ có một ngày cô ta sẽ vượt qua thời kỳ khó khăn, hưởng thụ sung sướng. Nhưng hiện thực lại cho cô ta một cái tát đau điếng người.
Căn bản là Lục Lệ Đình không muốn cô ta sử dụng tài nguyên của nhà họ Lục, hơn nữa anh ta cũng không muốn làm việc ở Lục thị, mà là rời khỏi nhà họ Lục, quyết định gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng và đầu tư vào ngành công nghiệp mà mình thích.
Lục Lệ Đình có thể, nhưng cô ta thì không được.
Giới giải trí giống như một nơi ăn thịt người. Cô ta không có bối cảnh, không có chống lưng thì không có được tài nguyên. Như vậy cũng có nghĩa là cả đời này cô ta sẽ không nổi lên được. Bị người khác gây khó sễ, bị người khác xa lánh, không thể tùy tiện đắc tội người ta, chỉ có thể trưng ra bộ mặt tươi cười, niềm nở. Cuộc sống như vậy, cô ta không muốn trải qua một lần nào nữa.
Cô ta đã cho Lục Lệ Đình cơ hội. Trong khoảng thời gian này, cô ta không tin Lục Lệ Đình không biết cô ta đang trong hoàn cảnh khó khăn. Nhưng Lục Lệ Đình vẫn thờ ơ như cũ, ngoại trừ an ủi cũng chẳng làm được gì.
Nếu Lục Lệ Đình không cho cô ta những thứ cô ta muốn thì tahi sao còn phải ở bên anh ta chứ?
Không hối hận, cô ta không hối hận!
Thẩm Vi Vi mạnh mẽ đè cảm xúc không rõ ràng trong lòng mình xuống, tự dặn mình không được hoảng loạn, tự nói với bản thân rằng mình sẽ không hội hận. Sau đó cô ta tránh khỏi tay của Lục Lệ Đình, nói:
“Đúng vậy, tôi muốn chia tay!”
Lục Lệ Đình nhìn thẳng vào mắt cô ta, nói từng câu từng chữ:
“Bởi vì tôi không giúp em được? Cho nên em muốn chia tay tôi? Ở trong lòng em, tình cảm nhiều năm như vậy đều không phải thật sao?”
Thẩm Vi Vi cắn răng, không nói gì.
Đối với vấn đề này, thật ra có chút khó nói.
Cô Thiếu Ngu đẩy Lục Lệ Đình ra, nói:
“Đủ rồi! Lục Lệ Đình, Vi Vi muốn chia tay cậu thì cậu hỏi tại sao còn có ý nghĩa gì không? Nếu như cậu thức thời thì sau này đừng có dây dưa với Vi Vi nữa. Vi Vi, đừng để ý cậu ta, chúng ta đi!”
“Thẩm Vi Vi!”
Lục Lệ Đình xoay người, tiến lên vài bước, muốn giữ tay Thẩm Vi Vi nhưng lại bị Lục Lệ Hành cản lại.
“Đứng lại.”
Lục Lệ Hành lạnh lùng nói, ép Lục Lệ Đình đứng yên tại chỗ, trơ mắt nhìn Cô Thiếu Ngu đưa Thẩm Vi Vi đi.
Kỷ Khanh Khanh nhìn hai người, sau đó cười nói với nhân viên cửa hàng, rồi đi ra ngoài, nhường phòng VIP lại cho hai người Lục Lệ Hành.
“Cảm giác như thế nào?”
Lục Lệ Hành lạnh lùng hỏi.
Lục Lệ Đình mờ mịt, nói:
“Em hiểu Vi Vi mà, cô ấy không phải loại phụ nữ như vậy đâu, cô ấy không phải như vậy, có lẽ cô ấy….”
“Có nỗi khổ?”
Lục Lệ Đình nghẹn họng, không nói nên lời.
“Nỗi khổ gì đây? Trong giới giải trí thì còn nỗi khổ gì?”
Lục Lệ Đình á khẩu không trả lời được.
“Ai mà không có nỗi khổ, cậu bên ngoài dốc sức làm ăn không phải là khổ sao? Tình cảnh của cậu bây giờ có khác gì tình cảm của Thẩm Vi Vi không? Nếu cô ta thật sự có thể cắn răng kiên trì giống như cậu thì cũng không nói làm gì. Nhưng sau khi cô ta tham gia chương trình này cùng Cô Thiếu Ngu lại thừa nhận trước đây mình nhìn nhầm. Thẩm Vi Vi này, không đơn giản như vẻ bề ngoài, cũng không phải người sẽ thề son sắt mà cậu đã nói với anh.”
Lục Lệ Đình mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng rồi lại nản lòng ngậm miệng.
“Thừa nhận mình nhìn lầm người rồi cũng giống như thừa nhận mình đã làm sai chuyện, chuyện này cũng không có gì phải xấu hổ.”
Lục Lệ Hành nhìn anh ta, ánh mắt nặng nề, nói tiếp:
“Trước đây anh đã nói với cậu, đây là việc riêng của cậu, anh sẽ không can thiệp. Cậu chia tay với cô ta cũng được, lì lợm đi cầu xin quay lại cũng thế, đều không có liên quan gì đến anh. Nhưng mà có chuyện anh nhất định phải nhắc nhở cậu, Lục Lệ Đình, cậu là một người đàn ông, là đàn ông của nhà họi Lục, không có rào cản nào là không vượt qua được.”
“Anh trai, em….”
“Hai ngày tới cậu hãy suy nghĩ kỹ đi. Sau đó chúng ta sẽ tìm thời gian nói chuyện rõ ràng. Nếu như gần đây không có chuyện gì thì về thăm ông nội đi. Đương nhiên, nếu cậu cho rằng chuyện chia tay Thẩm Vi Vi còn quan trọng hơn ông nội thì coi như anh chưa nói gì. Còn nữa, sau này dùng thuốc nhỏ mắt cho mắt sáng lên đi! Anh không muốn nói chuyện với cậu về chuyện riêng của cậu nữa đây, hiểu chưa?”
Lục Lệ Đình trầm mặc, vẻ mặt đờ đẫn, một lúc lâu sau mới thấp giọng trả lời:
“Em biết rồi.”
Lục Lệ Hành lạnh lùng nhìn anh ta, thấy cổ áo của anh ta bị bẻ ra, thì bước lên một bước, đưa tay sửa sang lại. Tiếp đó nặng nề đặt tay lên vai anh ta, cũng không nói lời nào.
Nếu Lục Lệ Đình vẫn không thể hiểu ra, vậy thì sao này cũng không cần quản nữa.
Bàn tay đặt lên vai Lục Lệ Đình có hơi dùng sức đè xuống, khiến cho Lục Lệ Đình có cảm giác nặng nề vô cùng. Anh ta mím môi, không nói gì.
Lục Lệ Hành thở dài, một lúc sau mới rời khỏi phòng VIP.
Lục Lệ Hành đi rồi, Lục Lệ Đình vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Kỷ Khanh Khanh ôm túi quần áo chờ ở bên ngoài, thấy Lục Lệ Hành đi ra thì đứng dậy nhìn về phía phòng VIP, hỏi:
“Như nào rồi anh?”
Lục Lệ Hành nhìn cô, hỏi:
“Cái gì như nào?”
“Em trai anh ý! Em là chị dâu cũng nên quan tâm một chút chứ.”
“Em quan tâm nó? Không phải em rất chán ghét nó à?”
“Cũng không thể nói như vậy được, sau này em gả cho anh, tốt xấu gì cũng là người một nhà. Cấu tạo não của Lục Lệ Đình tuy không giống anh, nhưng ai bảo anh ta tốt số, lại là em trai anh, cháu trai của ông nội. Về sau ngẩng đầu không thấy cúi đầu chạm mặt, nếu anh có thể mắng anh ta cho thông minh ra một chút, đôi mắt tốt hơn một chút, thì sau này em có thể miễn cưỡng chấp nhận anh ta gọi em một tiếng chị dâu rồi.”
Lục Lệ Hành bất đắc dĩ cười, nói:
“Sau này anh có thời gian sẽ nói chuyện với nó. Hiện tại không có thời gian, anh phải nắm chặt thời gian nói chuyện yêu đương với em.”
“Thế bây giờ chúng ta đang là đi…”
Lục Lệ Hành cười nói: “Yêu đương.”
Kỷ Khanh Khanh cười, ôm cánh tay của anh, hai người thân mật rời khỏi đó.