Đứng dậy, mở cửa.
Trên bàn trà trong phòng khách có một chiếc hộp nhỏ hình lập phương màu đen, nhìn qua rất xa hoa tinh xảo.
Kỷ Khanh Khanh đi tới, giữa chiếc hộp có một hộp nhỏ đựng trang sức, hộp trang sức ấy chỉ chiếm một nửa của chiếc hộp lớn bên ngoài.
Mặc dù cô chưa mua nhưng cũng có nhìn qua mấy lần, đây là hộp đựng nhẫn.
Trong phòng khách không có ai, chẳng biết Lục Lệ Hành đã đi đâu.
Lòng hiếu kỳ bị khơi dậy, Lục Lệ Hành mở chiếc hộp trang sức kia ra, một chiếc nhẫn kim cương với viên ngọc bích lớn khoảng bằng ngón tay cái lẳng lặng nằm trong hộp, màu sắc của viên ngọc tựa như biển xanh sâu thẳm, lộng lẫy bắt mắt, khiến người ta khó mà rời mắt được.
Kỷ Khanh Khanh không khỏi cảm thán, thật xinh đẹp.
Mặc dù chưa từng tiếp xúc hay hiểu biết về những loại đá quý và nhẫn kim cương, nhưng đối với chiếc nhẫn này, cho dù cô không biết rõ giá cả thì cũng biết giá trị của nó vô cùng xa xỉ.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời này cô được ngắm nhìn ở khoảng cách gần như vậy.
Nhưng mà tại sao chiếc nhẫn này lại xuất hiện ở đây? Chắc chắn là Lục Lệ Hành mua, nhưng mà tại sao anh lại mua?
Đột nhiên cô sửng sốt.
Kỷ Khanh Khanh giật mình, nháy mắt bừng tỉnh.
Bỗng nhiên có một suy nghĩ như là ảo tưởng nảy ra trong đầu cô.
Chẳng lẽ là…
Cô đóng hộp nhẫn lại, đặt về chỗ cũ, khuôn mặt và vành tai đều đỏ ửng.
Ngoài cửa truyền tới tiếng nói chuyện, trái tim của Kỷ Khanh Khanh đập thình thịch thình thịch, cô vội vàng chốn vào trong phòng, chui vào ổ chăn.
Khi Kỷ Khanh Khanh vừa vào phòng, Lục Lệ Hành cũng mở cửa đi vào, sau đó anh bước nhẹ, mở cửa phòng ngủ của Kỷ Khanh Khanh ra, nhìn thoáng qua, thấy Kỷ Khanh Khanh vẫn còn nằm trong ổ chăn thì lại lặng lẽ đóng cửa lại, không phát ra âm thanh gì cả. Sau đó anh mới quay người, nhỏ giọng nói chuyện với người đàn ông ngoại quốc mặc tây trang giày da, trên tay cầm một chiếc hộp màu đen.
Hộp đen này giống y như đúc chiếc hộp nằm trên bàn trà.
Kỷ Khanh Khanh nghe thấy tiếng đóng cửa nho nhỏ, cô thở hắt ra, khuôn mặt giấu trong chăn đỏ bừng bừng.
Thiếu chút nữa đã bị Lục Lệ Hành phát hiện rồi.
Nghĩ như vậy, khóe miệng của Kỷ Khanh Khanh khẽ cong lên, không phải là cô tự luyến, mà chiếc nhẫn trong phòng khách kia là do Lục Lệ Hành mua, mà tại sao anh lại mua thì không cần nói cũng biết.
Mẹ anh mất sớm, gần như là không có quan hệ thân mật với bất kỳ người phụ nữ nào. Chiếc nhẫn kia, nếu không phải là cho cô thì chẳng lẽ cho dì Bùi?
Chỉ là, Kỷ Khanh Khanh cảm thấy xác xuất cho cô cao hơn dì Bùi khá nhiều.
Nghĩ lại, Lục Lệ Hành bỗng nhiên mua nhẫn kim cương cho cô làm gì?
Hai người họ, thứ nhất chưa kết hôn, thứ hai không có ngày kỷ niệm nào cả. Nếu không phải là muốn dành cho cô một bật ngờ thì có lẽ đây là nhẫn kết hôn.
Nhưng mà hình như bây giờ mua nhẫn kết hôn có hơi sớm, tận tháng bảy cơ mà.
Ngoại trừ một lý do, đó là Lục Lệ Hành muốn cầu hôn cô?
Cầu hôn?
Khi nghĩ ra hai từ này, trái tim trong lồng ngực của Kỷ Khanh Khanh suýt thì nhảy ra ngoài. Cô nhẫn nhịn suy nghĩ muốn lăn lộn trên giường. Hít thở sâu mấy hơn, cả người vừa kích động vừa khẩn trương nằm cuộn lại.
Lục Lệ Hành sẽ cầu hôn như thế nào đây?
Có thể lãng mạn như trên TV không? Có hoa tươi, có khinh khí cầu, hoặc là pháo hoa đầy trời.
Kỷ Khanh Khanh nhắm mắt lại, chỉ cần suy nghĩ một chút về chuyện kia, trái tim nhỏ trong ngực cô lại không chịu nổi mà nhảy múa.
Không được, cô phải bình tĩnh, không thể kích động như vậy được.
Có lẽ Lục Lệ Hành muốn chuẩn bị bất ngờ cho cô nên mới nghĩ trái nghĩ phải để gạt cô. Bây giờ cô lỡ biết mấy rồi, đến lúc đó phải giả vờ như mình không biết gì cả. Vờ như đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương ngọc bích đó. Phải biểu hiện thật ngạc nhiên và vui vẻ, như vậy mới không khiến Lục Lệ Hành xấu hổ.
Cô suy nghĩ thấu đáo cho Lục Lệ Hành như vậy, Kỷ Khanh Khanh bị mình làm cho cảm động mất rồi.
Buộc mình phải ngủ thêm nửa giờ nữa, lúc này cô mới rời giường.
Mà lúc này trong phòng khách chỉ có một mình Lục Lệ Hành, chiếc hộp trên bàn trà cũng không thấy đâu.
Kỷ Khanh Khanh làm như không có việc gì, nói:
“Buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành.”
Kỷ Khanh Khanh bĩu môi, diễn cũng giỏi thật đấy.
Trên bàn ăn, cháo vẫn còn nóng, Kỷ Khanh Khanh chậm rãi ăn cháo, thỉnh thoảng hỏi thử hai câu:
“Lúc nãy em nghe thấy có người nói chuyện, ai tới vậy anh?”
Lục Lệ Hành hơi khựng lại, ánh mắt từ tạp chí chuyển lên người Kỷ Khanh Khanh, suy nghĩ một lát rồi trả lời:
“Người của chương trình.”
Có người nào của chương trình nói tiếng Anh ở đây à?
Kỷ Khanh Khanh cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không vạch trần anh.
“Hôm nay chúng mình đi đây thế anh?”
“Buổi chiều Trần Thư Diệc có việc, bảo chúng ta đừng đi.”
“Có việc? Anh ấy có chuyện gì vậy?”
“Có lẽ là bất ngờ gì đó, đến lúc ấy em sẽ biết.”
Kỷ Khanh Khanh gật đầu, rồi cúi đầu thổi cháo.
Em sẽ ngồi đây xem anh diễn.
Năm giờ chiều, Trần Thư Diệc mời hai người họ tới thưởng thức bữa tối bên bờ biển.
Mấy ngày hôm nay thời tiết rất đẹp, mặt trời lên cao, vào buổi chiều, nơi chân trời hiện lên những tia nắng màu cam khi hoàng hôn buông xuống, những đám mây trông cũng xinh đẹp vô cùng.
Ở bờ biển đã được người ta trang trí. Trên bàn dài bày hoa tươi và rượu vang đỏ, nơi sóng biển không đánh tới là một cổng vòm bằng hoa tươi, một bên đang thắp lửa trại, bị gió biển thổi qua khiến nó rung động.
Nhân viên công tác và người quay phim đứng thành một vòng tròn.
Kỷ Khanh Khanh đi dưới nắng chiều, mái tóc bị thổi khẽ tung bay, nhìn mặt trời lặn nơi chân trời kia, cô cảm thán một câu:
“Thật là đẹp!”
Kỷ Khanh Khanh chỉ mải nhìn bầu trời xinh đẹp nên suýt chút nữa thì vấp phải một hòn đá dưới chân, may màn Lục Lệ Hành nắm tay cô, dùng sức đỡ cô.
“Để ý dưới chân.”
Kỷ Khanh Khanh mỉm cười:
“Cảm ơn.”
Lục Lệ Hành đưa cô đến bên bàn dài, vô cùng phong độ mà kéo ghế ra để Kỷ Khanh Khanh ngồi xuống.
“Tổng giám đốc Trần và chị Lâm Trăn đâu ạ? Sao bọn họ không tới hả anh?”
Lục Lệ Hành nhìn điện thoại, trả lời:
“Sắp tới rồi.”
Kỷ Khanh Khanh gật đầu, nhàm chán ngó nghiêng xung quanh. Cổng vòm hoa tươi quá mức tuyệt đẹp, khiến cho Kỷ Khanh Khanh không nhịn được mà nhìn lâu hơn một chút.
Trang trí như thế này thật sự rất giống với không gian để cầu hơn, ai cũng đoán được. Nhưng mà Trần Thư Diệc và chị Lâm Trăn đã kết hôn nhiều năm rồi mà?
Bên này Kỷ Khanh Khanh đang suy tư thì bên kia, Trần Thư Diệc dùng khăn lụa che mắt Lâm Trăn lại. Một tay nắm lấy tay cô ấy, cẩn thận đưa cô ấy đi tới, một bên thì ngăn mọi người không được nói gì.
“Anh đưa em đi đâu thế? Cứ thần thần bí bí…”
“Đừng nóng vội, lát nữa em sẽ biết.”
Trần Thư Diệc dẫn Lâm Trăn đi tới cổng vòm hoa tươi, sau đó cởi dải lụa đang che mắt Lâm Trăn xuống.
Lục Lệ Hành và Kỷ Khanh Khanh đứng dật, nhìn hai người ở cách đó không xa. Nhiếp ảnh gia giơ máy ảnh lên, chụp một bức hình của hai người Trần Thư Diệc.
“Nhắm mắt lại đi em.”
Lâm Trăn nhắm hai mắt.
“Trăn Trăn, năm năm trước em gả cho anh, lúc đó anh phá sản, không thể cho em xe, cho em nhà được. Lúc ấy anh đã cầm chiếc nhẫn kia cầu hôn em trước. Anh đã nghĩ không muốn làm chậm trễ cả đời này của em. Chỉ là em lại trực tiếp lấy chiếc nhẫn mang lên tay, khiến cho buổi cầu hôn mà anh tỉ mỉ chuẩn bị đều bị em phá hủy. Mặc dù chúng ta đã kết hôn, nhưng anh vẫn còn thiếu em chuyện cầu hôn. Hôm nay, anh muốn bù đắp cho em.”
Nói xong, Trần Thư Diệc dừng một chút. Anh ấy lấy chiếc hộp đựng nhẫn ngọc bích ra, quỳ một gối xuống trước mặt Lâm Trăn, mở hộp ra.
“Trăn Trăn, cảm ơn em mấy năm nay đã nguyện ý đi cùng một kẻ nghèo trắng tay như anh. Cảm ơn em đã cùng anh ăn cỏ ăn trấu, cùng anh hối hả ngược xuôi, cùng anh chịu khổ. Em có đồng ý cho anh một cơ hội có thể chăm sóc khi em tuổi già không?”
Lâm Trăn mở mắt ra, chiếc nhẫn ngọc bích kia xuất hiện trước mặt cô. Cô ngẩn ngơ nhìn chiếc nhẫn ngọc bích ấy, lại nhìn Trần Thư Diệc, ánh mắt kinh ngạc nhìn cổng vòm hoa.
“Anh…” Lâm Trăn nghẹn ngào, không nói thành lời.
“Trăn Trăn, em có đồng ý tin tưởng anh một lần không? Từ giờ trở đi, anh nhất định sẽ không để em phải chịu khổ, sẽ không khiến em rơi một giọt nước mắt nào nữa.”
Hoàng hôn nơi chân trời kia, tuyệt đẹp đến kỳ lạ.
Những lời thâm tình của Trần Thư Diệc theo gió bay vào tai của mỗi người ở đây.
Lâm Trăn nhìn anh, mỉm cười, vui vẻ đưa tay ra trước mặt anh, nói:
“Còn không mang lên cho em đi?”
Trần Thư Diệc cười, lấy nhẫn ngọc bích trong hộp ra, đeo lên ngón áp út của Lâm Trăn.
Tiếng vỗ tay từ bốn phía truyền đến, Trần Thư Diệc đứng lên, cúi người hôn lên môi Lâm Trăn. Hai người không coi ai ra gì, cứ vậy ôm hôn dưới ánh chiều tà đẹp đẽ.
Kỷ Khanh Khanh nhìn thấy chiếc hộp mà Trần Thư Diệc lấy ra thì ngây ngốc, nhưng trong lòng lại cảm thấy may mắn, vui vẻ. Chỉ là, tới khi cô nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc bích kia, may mắn và vui vẻ đều tan biến.
Thì ra chiếc nhẫn ngọc bích kia là Trần Thư Diệc mua cho Lâm Trăn, suýt chút nữa thì cô đã làm ra trò cười cho thiên hạ rồi.
Cô vẫn biết Lục Lệ Hành là một người đàn ông khô khan, sao lại có thể làm ra chuyện lãng mạn như cầu hôn chứ?
Là do cô suy nghĩ quá nhiều, mong muốn quá nhiều.
Lục Lệ Hành chú ý tới vẻ mặt của cô, hỏi một câu:
“Em sao thế?”
Kỷ Khanh Khanh lập tức che giấu vẻ mặt ảm đạm của mỉnh, cười nói:
“Không sao, em đang vui thay cho chị Lâm Trăn.”
Lục Lệ Hành như suy nghĩ gì đó, gật đầu.
Nói xong, cô không khỏi hâm mộ nói một câu:
“Chị Lâm Trăn thật hạnh phúc, tổng giám đốc Trầm đúng là người đàn ông tốt nhất thế gian này.”
Lục Lệ Hành nhướng mày, nhìn về phía Trần Thư Diệc.
“Hâm mộ à?”
“Có người phụ nào lại không hâm mộ một buổi cầu hôn lãng mạn chứ?”
Kỷ Khanh Khanh lườm anh.
“Kiến thức của anh rộng rãi…”
Kỷ Khanh Khanh thấp giọng hỏi:
“Anh có biết giá của chiếc nhẫn kia là bao nhiêu không?”
Không ai tặng thì cô sẽ tự mua cho mình!
“Hai ngàn sáu trăm vạn.”
“Cái gì?”
Kỷ Khanh Khanh cao giọng, hấp dẫn vô số ánh mắt nhìn tới, sau đó lại cười trừ với mọi người, rồi cô đứng gần vào chỗ Lục Lệ Hành:
“Sao anh biết được đấy?”
“Anh mua mà.”
“Anh mua á?”
Lục Lệ Hành giải thích:
“Tối hôm qua có một buổi đấu giá, Trần Thư Diệc nhờ anh mua hộ.”
“Hai ngàn… Sáu trăm vạn?”
Kỷ Khanh Khanh biết chiếc nhẫn này quý, tự tiện đoán mò có lẽ khoảng mấy trăm vạn, cao nhất cũng hơn một ngàn vạn mà thôi. Vậy mà… Hai ngàn sáu trăm vạn, cô nghĩ cũng không dám nghĩ!
Vốn dĩ cô còn muốn tự mình mua, nhưng một chiếc nhẫn nhỏ đã khiến cô táng gia bại sản, ai mà mang nổi chứ?
Kỷ Khanh Khanh nghẹn lời, hỏi:
“Tổng giám đốc Trần nhiều tiền như vậy sao?”
Nhiều tiền như vậy?
Lục Lệ Hành khó mà giải thích được, anh nói:
“Hai ngàn sáu trăm vạn, cũng bình thường.”
Kỷ Khanh Khanh không muốn nói chuyện với anh nữa.
Đúng là người có tiền! Không coi tiền là tiền luôn!
Sau này cô phải cố gắng đóng phim, tự mình kiếm tiền mua nhẫn kim cương cho mình!
Lục Lệ Hành của cô… Cô không thể trông cậy được rồi. Người đàn ông đầu gỗ này không có tế bào lãng mạn, có lẽ cả đời này cũng chẳng thể lãng mạn, cô chỉ có thể làm quen thôi.
—— “Cảnh báo tử vong! Xin tổ chức cho vợ sắp cưới của ngài là Kỷ Khanh Khanh một màn cầu hôn lãng mạn khiến cô ấy phải khóc! Nhiệm vụ thất bại, hôn lễ trở thành tang lễ!
Bàn tay đang chuẩn bị lấy hộp nhẫn trong túi ra của Lục Lệ Hành dừng lại, sau đó yên lặng để lại chỗ cũ.